Ban đêm, khách viện Thu Linh trang, Ân Lê Đình vừa rửa ráy sơ qua đẩy cửaphòng thì thấy Trương Tùng Khê đang ngồi trong đình hóng mát giữa việncười vẫy tay với mình.
“Lục đệ, lại đây.”
Ân Lê Đình đáp một tiếng rồi đi lại, tiện tay rót đầy hai ly trà, đưa một chén choTrương Tùng Khê: “Sao tứ ca còn chưa nghỉ ngơi?”
Trương Tùng Khê tiếp lấy, cười nói: “Còn không phải ở đây chờ lục đệ sao? Tại lục đệ về trễ quá, giờ còn chưa nghỉ ngơi, chẳng lẽ cũng tìm tứ ca có chuyện?”
Ân Lê Đình nghĩ đến hôm nay chàng và Lộ Dao chạy ra ngoại thành chẩn bệnhcho tiểu nhi tử một hộ dân ngoài đó, trên đường về nhất thời cao hứnghai người chạy ra ngoại ô chơi đùa, đến khi trời sập tối mới nhớ phải về nhà, gương mặt ửng hồng.
Thần thái này bị Trương Tùng Khê thuhết vào mắt, trong lòng lấy làm buồn cười “Có câu vì ai sương gió đứnggiữa đêm [92], hóa ra lục đệ hồi xưa sợ tối không dám ngủ một mình bâygiờ cũng có lúc cả đêm không ngủ, không biết là vì người nào đây?”
“Tứ, tứ ca.” Ân Lê Đình bị chọc hơi quẫn “Cần gì đùa cợt tiểu đệ.”
Trương Tùng Khê lại lắc đầu: “Tứ ca có đùa chỗ nào đâu? Tứ ca đặc biệt tới hỏi đệ, cô nương khiến đệ đứng trong sương gió cả đêm hiện giờ đã hiểu lòng đệ chưa?”
Ân Lê Đình bị hỏi thế mặt lập tức như lửa đốt, songdưới cái nhìn chăm chú của Trương Tùng Khê gật đầu cơ hồ không thể nhậnra được.
Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-lo-le-hoa/1975223/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.