Nét mặt Ân Lê Đình thay đổitrong nháy mắt, hô hấp bất ổn, run run nhìn Du Liên Châu gọi khẽ: “Nhịca…” Lại không biết muốn nói gì.
Du Liên Châu nhìn chàng nửangày, lên tiếng: “Từ đây đến Vũ Xương, thúc ngựa chỉ hai canh giờ. Bấtluận thế nào, cứ đi trước đi.” Ẩn ý trong đó không cần phải nói.
Không biết là vì tâm trạng kích động hay là vì sợ hãi điều gì, cánh tay tậpkiếm hơn hai mươi năm của Ân Lê Đình xưa nay vững chắc giờ lại không kềm chế được mà run rẩy, suýt nữa thì làm đổ chén lần nữa. Bỗng cảm thấy có người giật vạt áo mình, chàng cúi đầu thì thấy Mai Hàn Hề khẽ giật áochàng, mắt ngân ngấn nước chớp chớp đầy van vỉ, nhỏ nhẹ: “Sư phụ, TiểuHàn cũng đi được không?”
Lúc này Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tốcũng đã hiểu được chuyện gì, Ân Tố Tố bèn nói với Mai Hàn Hề: “Hàn Hề,con cùng đi với ngũ sư bá con và Vô Kỵ được không?” Nàng biết tâm trạngÂn Lê Đình lúc này, mang theo một đứa bé đi gấp không tiện. Mai Hàn Hềkhựng lại, thấy Trương Vô Kỵ cũng lôi kéo mình đòi đi cùng, mím môi gậtđầu.
Lúc này Ân Lê Đình chẳng để ý được nhiều đến thế, loạngchoạng phóng xuống lầu, xoay mình lên ngựa một đường nhắm hướng Vũ Xương phóng như bay.
Mấy người Du Liên Châu bên này tính tiền xongcũng ra khỏi tửu lâu lên ngựa, nhưng sớm đã không còn thấy bóng Ân LêĐình đâu nữa. Trương Thúy Sơn quay sang Du Liên Châu “Nhị ca, đệ muộinăm xưa…? Chuyện này là sao?”
Du Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-lo-le-hoa/1975185/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.