Tiểu hài tử từ bốn năm tuổi đến mười tuổi, dáng vẻ chẳng thay đổi gì mấy, Lộ Dao liếc mắt một cáilà nhận ra ngay, thấy nó nhìn mình chằm chằm, cắn môi, bộ dạng muốn chạy tới lại thôi. Nàng không nhịn được bật cười, lên tiếng: “Tiểu Hàn, vàođây.”
Mai Hàn Hề nghe nàng gọi nó, rốt cuộc không nén được tínhtrẻ con, chạy tới cạnh giường, ôm choàng lấy eo Lộ Dao, vùi mặt vào lòng nàng cọ tới cọ lui như thú con “Lộ tỷ tỷ…” Giọng hết sức tủi thân.
Lộ Dao là người đầu tiên Mai Hàn Hề biết sau khi cha mẹ qua đời, lên VõĐang lạ nước lạ cái. Đứa nhỏ bốn năm tuổi gặp phải cơn biến động lớn,không biết đi đâu về đâu, trong lúc bơ vơ trơ trọi đương nhiên theo bảnnăng xem Lộ Dao ngày đêm chăm sóc mình là thân nhân. Vì thế năm đó nghetin Lộ Dao qua đời, trên Võ Đang trừ Ân Lê Đình ra, có thể nói nó làngười đau lòng nhất. Hôm nay sáng sớm từ chỗ Trương Thúy Sơn nghe nói Lộ Dao trở về, mừng rỡ quá đỗi sáng sớm đã ngồi không yên muốn chạy tới,lại bị Trương Thúy Sơn cản lại, chỉ nói phải để hai người sum họp thêmmột chút rồi hãy qua. Trước nay Mai Hàn Hề yên tĩnh nghe lời, lần nàycũng ráng kềm xuống, cùng Trương Vô Kỵ chơi cửu liên hoàn Ân Tố Tố muacho hai đứa hôm qua nhưng rõ ràng là không tập trung. Được một hồi, thừa lúc Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố không chú ý, lặng lẽ chuồn ra thì thấysư phụ mình đang ở dưới đại sảnh dưới lầu, liền cho là sum họp một chútđúng thật là một chút, cũng không nhẫn nại nữa, chạy thẳng lên tìm LộDao. Năm đó trên núi Võ Đang, lúc nó bám theo Lộ Dao ra ra vào vào đãquen kêu nàng là Lộ tỷ tỷ, mãi đến khi Ân Lê Đình từ Kim Lăng quay về Võ Đang mới sửa miệng gọi sư nương. Nhưng giờ vừa gặp, tình cảm trào dângbuột miệng lại gọi cách xưng hô ngày xưa quen gọi.
Trong lòng Lộ Dao có mấy phần áy náy với Mai Hàn Hề. Cùng gặp cơn biến động gia đìnhtừ nhỏ, năm xưa Cố Nhược Trường và Phó Thu Nhiên bên nàng như hình vớibóng, mà từ năm đó xuống núi Võ Đang, tuy thỉnh thoảng có gửi thư và đồchơi sách vở cho nó song chung quy không có cơ hội bầu bạn với đứa trẻrất quyến luyến mình này. Bây giờ thấy bộ dạng nó như thế, bèn ôm nó vỗvề, khẽ gọi “Tiểu Hàn”, vừa chọc nó nói chuyện vừa hỏi nó chuyện ở VõĐang, lại hỏi học y thuật với Phó Thu Nhiên như thế nào. Mai Hàn Hề trảlời lần lượt, trong lòng cũng hào hứng, chừng sau không đợi Lộ Dao hỏi,nó đã kể hết chuyện mấy năm nay từ lớn đến nhỏ.
“Lộ tỷ tỷ, đệhọc xong Thái Ất kiếm pháp rồi. Cuối năm ngoái khảo thí, tam sư bá xemxong còn nói tiếp tục thế này hai năm nữa, mỗi năm đệ đi Kim Lăng đếnchỗ Thu Nhiên sư phụ không cần sư phụ đưa đi nữa, có thể thử tự mìnhxông pha giang hồ.” Nói rồi hai mắt long lanh nhìn Lộ Dao, một bộ háohức chờ mong nàng khen ngợi.
Lộ Dao cười vỗ đầu nó “Tiểu Hàn lợi hại vậy sao? Công phu bay tới bay lui đó có khó luyện không?” Năm đó, ở trong phòng Du Đại Nham, nàng giải thích cho nó tập võ là bản lĩnh baytới bay lui, bây giờ ngẫm lại khá là buồn cười.
Mai Hàn Hề mếumáo, lại lắc đầu “Sư phụ nói khó hay không khó đều do lòng mình, thật sự không khó, Lộ tỷ tỷ…” Bỗng khựng lại, bấy giờ mới nhớ xưng hô hồi trước bây giờ không đúng cho lắm, mở đôi mắt to tròn nhìn Lộ Dao, mím môi,dường như đang do dự, nửa ngày rốt cuộc cười thành tiếng, lôi kéo vạt áo Lộ Dao: “Sư nương, sư phụ nói chỉ cần dùng tâm đi làm là được, cũng như y thuật của sư nương.” Một tiếng sư nương kêu đặc biệt ngọt ngào.
Đời này lần đầu tiên Lộ Dao bị người gọi là sư nương ngay trước mặt, nhấtthời không phản ứng lại là đang gọi mình, ngây ra một lát, kế đó lôngmày cong cong ý cười tươi rói, ừ đáp: “Sư nương để lại cho con chút ythuật đó có coi đàng hoàng không?”
Ân Lê Đình bưng đồ ăn đứngngoài cửa, nghe câu này của Lộ Dao, giọng nói du dương bay bổng khiếntim chàng đập thịch một cái, vô cùng ngọt ngào. Chàng đứng ngoài cửađiều tức mấy lần, xác nhận trên mặt không còn đỏ nữa mới đẩy cửa bướcvào.
Mai Hàn Hề thấy sư phụ bê đồ ăn vào, vội vàng tiến lên: “Sư phụ.” Ân Lê Đình hiền lành tinh tế, lại chỉ nhận một đồ đệ này, mấy năm nay trừ lúc truyền thụ đặc biệt nghiêm khắc ra, ngày thường hết sức tỉmỉ chiếu cố, tình như phụ tử. Ân Lê Đình dắt nó, bưng đồ ăn đặt lên bàn. Lộ Dao đói nửa ngày sớm đã nhanh tay nhanh chân ngồi xuống bàn, vừa kéo Mai Hàn Hề vừa nói: “Tiểu Hàn đã ăn sáng chưa? Cùng ăn nhé?” Mai Hàn Hề mới nãy đã ăn cùng Du Liên Châu, Trương Thúy Sơn nhưng chỉ mong ở lâuthêm chút, đương nhiên ăn rồi cũng thành không ăn, lôi kéo Lộ Dao khôngchịu buông tay.
Trên bàn đặt miến khoai lang, bánh bột nếp, bánh bao mới ra lò, mấy món nguội, thêm một hồ Long Tỉnh. Đây chính là những món ăn nàng chọn ở Vọng Giang lâu vào lần đầu tiên gặp nhau. Cách đãnhiều năm, thế mà Ân Lê Đình vẫn còn nhớ như in. Lộ Dao rung động tronglòng, bàn tay để dưới bàn nhẹ nhàng úp lên tay Ân Lê Đình, hai tay đannhau trong lòng mỉm cười, ngàn vạn tâm tình không cần phải nói.
Bên này Ân Lê Đình múc đồ ăn, Lộ Dao với Mai Hàn Hề thì vừa ăn vừa ăn vừahỏi mấy vấn đề y thuật, muốn xem mấy năm nay nó học được bao nhiêu. Vìvậy, mới đầu nàng bảo nó tụng lại kiến thức Phó Thu Nhiên dạy nó gần đây nhất. Ai biết Mai Hàn Hề mở miệng đọc, Lộ Dao thiếu chút sặc miến.
Tiếng trẻ con non nớt nhưng rõ ràng đọc thuộc lòng: “Một ngửi hai nhìn bavạch mắt, bốn cốt năm răng sáu ngoại biên, bảy mặt tám nghe chín yếthầu, phế vị và lưỡi dưới đầy đủ.”
Lộ Dao sửng sốt nhìn Mai HànHề chòng chọc, vừa nhìn vừa ho. Ân Lê Đình không rõ nguyên do, vội vàngđưa trà và khăn tay. Lộ Dao uống hết nửa tách mới hô hấp bình thườnglại, nhìn đôi mắt to chớp chớp của Mai Hàn Hề, không giấu được kinhngạc: “Tiểu Hàn, con có hiểu đạo lý trong đó không? Hay là Thu Nhiên sưphụ chỉ bảo con học thuộc thôi?”
Mai Hàn Hề cắn môi: “Thu Nhiên sư phụ bảo con học thuộc trước, sau đó đối chiếu với tranh vẽ bệnh án, giảng giải cho con nghe.”
Lộ Dao càng kinh ngạc, không nhịn được buột miệng đưa ra mấy vấn đề, chỉthấy Mai Hàn Hề nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, kế đó lần lượt trả lời,tuy rằng không dày dạn nhưng mạch suy nghĩ hoàn chỉnh rõ rệt, cũng chính xác, chỉ thiếu kinh nghiệm mà thôi.
Lộ Dao càng nghe hai mắtcàng sáng, chờ Mai Hàn Hề trả lời xong cao hứng không kềm được vò đầunó: “Tiểu Hàn, tam sư bá con nói hai năm nữa con có thể hành tẩu gianghồ rồi, ta thấy hai năm nữa, con có thể cùng ta du lịch hành y rồi đó.”
Mai Hàn Hề nghe mà nhảy nhót, một mực bám lấy Lộ Dao hỏi khi nào, Lộ Daochỉ chỉ Ân Lê Đình, cười nói chừng nào sư phụ con gật đầu cho phép conhành tẩu giang hồ rồi là có thể. Nó liền trông mong nhìn Ân Lê Đình, chỉ thấy Ân Lê Đình cười mà không nói.
Bữa cơm này ăn tới gần trưa, nhìn Mai Hàn Hề có vẻ bịn rịn rời phòng, Lộ Dao tựa vào cửa sổ, cườithan với Ân Lê Đình: “Lục ca, Tiểu Hàn thông minh quá, lại chịu nhọclòng, tốc độ học nhanh hơn mấy người bọn muội hồi xưa nhiều. Cứ tiếp tục thế này, hẳn là sẽ có thành tựu, sau mười năm, đứa nhỏ này sẽ là nhântài kiệt xuất của y giới. Đồ đệ giỏi như vậy hồi đó lại cho huynh, bâygiờ muội hối hận rồi nha!”
Ân Lê Đình nghe xong, ôm lấy Lộ Daotừ đằng sau, thoáng dừng một chút, khẽ nói: “Tương lai người ta sẽ nóicông phu của nó kế thừa từ Võ Đang, sư phụ là Ân Lê Đình, y thuật kếthừa sư nương nó, danh y Lộ Dao. Như vậy… không tốt ư?”
Lộ Daonghe giọng chàng càng lúc càng nhỏ, quay người nhìn, quả nhiên thấy máchàng đỏ bừng. Tiếng sư nương này, Hàn Hề gọi không xấu hổ, nàng đápcũng chẳng ngượng, trái lại chàng lại ngượng ngùng. Lộ Dao thấy buồncười, lòng lại nhảy nhót, không kềm được nhón mũi chân nhẹ nhàng hônchụt lên gò má ửng hồng của chàng, không ngoài dự đoán thấy ánh mắtchàng có chút bối rối, cánh tay ôm nàng càng chặt.
Năm xưa LộDao cho rằng mình mượn xác hoàn hồn, điều này dĩ nhiên có thể khiếnngười ta lạnh sống lưng, còn bây giờ ngẫm ra, sợ rằng cả mượn xác hoànhồn cũng không phải, thân thể giống y hệt này từ đâu ra bản thân nàngcũng không giải thích được, hẳn là ông lão kia giở trò. Cho nên, sở dĩhơn nửa ngày nàng mới tới là vì nghĩ trước nghĩ sau, không biết nên giải thích thế nào.
Sự thật chứng minh, lời Phó Thu Nhiên ở Huệ Anđường hôm đó quả nhiên ứng nghiệm hết. Gặp lại nhau, đối với việc vì sao một người rõ ràng đã vùi xuống đất bây giờ lại yên lành xuất hiện, dung mạo thanh âm hệt như ngày xưa, Ân Lê Đình chẳng có ý định đòi Lộ Daogiải thích. Nếu không phải nàng luôn cho rằng giữa hai người yêu nhauthì nên thành thật đối mặt mà nhất định giải thích rõ ràng, Ân Lê Đìnhhoàn toàn không bận tâm nàng giải thích nguyên nhân ra sao, chỉ cần nàng trở về là tốt rồi. Có điều Lộ Dao vẫn lo phải giải thích với Võ Đangchư hiệp ngọn nguồn sợ là khó mà tin được này ra sao.
Song mộtđiểm này, hình như nàng lo uổng công thật rồi. Vì sáng sớm hôm sau, nàng và Ân Lê Đình cùng nhau xuống lầu, thấy Du Liên Châu trong đại sảnh,đang hít hơi, quyết định tốn một phen nước miếng thì Du Liên Châu đã mởmiệng, bình thản mà có chút ý cười gọi: “Đệ muội.”
Lộ Dao lập tức há miệng nhìn Du Liên Châu, người trong ấn tượng nàng luôn nghiêm túc kiệm lời, rất ít khi cười: “Du nhị ca…”
Du Liên Châu gật đầu: “Tối qua lục đệ đã nói chuyện của muội với chúng tarồi, đệ muội hành y tế thế, cứu vô số người, vốn nên được phúc báo này.Bây giờ muội và lục đệ rốt cuộc sum họp, thật sự là quá may mắn. Lần này đệ muội có cùng lục đệ về Võ Đang ra mắt sư phụ được không?”
Lộ Dao kinh ngạc nhìn Ân Lê Đình đứng bên, không ngờ chuyện nàng đau đầuđã lâu, ấy thế mà Ân Lê Đình đã giải quyết xong rồi. Ân Lê Đình dắt taynàng, nhìn bộ dạng tròn mắt của nàng không nhịn được cười: “Tiểu Dao,nhị ca hỏi muội kìa.”
Lúc này Lộ Dao mới hoàn hồn lại, vội đáp:“Hả? À, đương nhiên rồi! Du nhị ca, muội tới là tìm lục ca. Võ Đangđương nhiên phải đi rồi.”
Du Liên Châu nói: “Thế thì tốt, hômqua huynh đã truyền tin về núi, bây giờ đại ca bọn họ đều đang chờ trênnúi đó. Còn nữa, lục đệ, đệ giới thiệu cho đệ muội chút đi.”
ÂnLê Đình dạ, chỉ vào vợ chồng Trương Thúy Sơn ngồi bên bàn: “Tiểu Dao,đây là ngũ ca huynh, bên cạnh là ngũ tẩu, cũng họ Ân, muội biết cả rồi.”
Lộ Dao thấy Trương Thúy Sơn đầu ba mươi, dung mạo tuấn tú mang khí chấtvăn nhân nho nhã, đang mỉm cười nhìn mình. Thiếu phụ kế bên mặc quần áotím, cũng xinh đẹp rực rỡ, hai người sóng vai mà đứng như thể ngọc bíchdao đài, cực kỳ rung động. Nàng vội vàng bước lên chắp tay hành lễ: “LộDao ra mắt Trương ngũ ca, ngũ tẩu.”
Hai người đáp lễ, Ân Tố Tốxưa nay thẳng thắn, quan sát Lộ Dao một bận, không nhịn được chọc ghẹo:“Sớm đã nghe nhắc tới đệ muội, bây giờ được gặp quả nhiên xinh đẹp độnglòng người, chẳng trách lục đệ nhớ muội tới biếng ăn biếng ngủ.”
Lộ Dao nghe lời khen ngợi tựa như trêu đùa, mặt không đỏ thở không dốc sờmũi, đảo mắt, cười bác lại: “Tẩu tẩu cũng đâu kém, nếu không nhân phẩmnhư Trương ngũ ca đây sao có thể một lòng với tẩu?”
Ân Tố Tốthấy nàng nhanh mồm nhanh miệng, vốn đã cảm kích nàng chữa bệnh cho DuĐại Nham, giải đi tai họa ngầm ẩn nấp mười năm giữa nàng và trượng phu,thế là nhanh chóng biến thành hảo cảm mới gặp đã thân. Hai người đều làngười thẳng thắn, đáp qua đáp lại không dứt, Trương Thúy Sơn và Ân LêĐình đứng bên ngược lại không được tự nhiên. Trương Thúy Sơn ho khụ haitiếng, đi dắt Vô Kỵ. Ân Lê Đình thì khẽ rụt đầu che giấu, giơ tay vò vòđầu Mai Hàn Hề.
Một đoàn người dùng xong bữa sáng liền xuất phát đi lên Võ Đang. Du Liên Châu bọn họ vốn có bốn con ngựa, bốn người lớnmỗi người cưỡi một con, Trương Thúy Sơn chở Trương Vô Kỵ, Ân Lê Đình thì dắt Mai Hàn Hề. Lộ Dao cũng cỡi ngựa tới, vì thế năm người lớn mỗingười một ngựa, nhắm hướng tây bắc mà đi. Trương Vô Kỵ vừa về TrungNguyên, khá hiếm lạ ngựa, thế nên có lúc Ân Tố Tố cùng Trương Thúy Sơncưỡi một con ngựa, nhường Trương Vô Kỵ một mình một con thử thú vui giục ngựa phi. Trương Vô Kỵ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, chưa từngcó bạn chơi cùng, thế nên bây giờ chuyện gì cũng thích lôi kéo đồng bạnMai Hàn Hề tuổi tác xấp xỉ mình này. Lần này cũng kéo Mai Hàn Hề hai đứa cùng cưỡi một con chơi rất cao hứng.
Ân Tố Tố thừa lúc mọingười không chú ý, gọi Mai Hàn Hề lại, kề tai nó thì thầm gì đó, Mai Hàn Hề vừa nghe vừa gật đầu. Được một lát, hai đứa bé giục ngựa chạy tới,Mai Hàn Hề kéo tay áo Lộ Dao: “Sư nương, Tiểu Hàn cũng muốn cưỡi ngựa.”
Lộ Dao hơi sững ra, kế đó liền hiểu. Tiểu nam hài choai choai đều thíchphóng ngựa, dù là đứa bé yên tĩnh như Mai Hàn Hề cũng thích chơi đùa,hẳn là muốn thử tự mình cưỡi ngựa. Ân Lê Đình và Lộ Dao đi song songnhau, nghe nó nói bèn hỏi Lộ Dao: “Tiểu Dao, bằng không… muội cho nómượn ngựa đi?”
Lộ Dao nhìn bộ dạng chàng, nhíu mày, hiểu ý nở nụ cười, không nói câu nào nhanh nhẹn xuống ngựa, đưa ngựa cho Mai Hàn Hề. Bên này Ân Lê Đình khom người, bế nàng lên ngựa mình, xác định nàng đãngồi vững mới giục ngựa đi. Lúc này hai đứa trẻ đã cao hứng giục ngựavừa đi vừa đùa giỡn, Du Liên Châu và vợ chồng Trương Thúy Sơn đi đằngtrước, Lộ Dao và Ân Lê Đình thì hiếm khi cùng cưỡi ngựa chung, chậm rãithong dong đi tít sau cùng. Ân Tố Tố ngoảnh đầu nhìn qua người trượngphu ra đằng sau, thấy hai người đang thì thầm cười nói gì đó, sóng mắtlong lanh. Nàng không nhịn được nhướng đôi mày thanh tú với Trương ThúySơn. Đương nhiên vừa rồi nàng dặn dò Mai Hàn Hề cái gì Trương Thúy Sơnnghe rõ ràng, vừa bất lực vừa buồn cười lắc đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]