"Mẹ có dạy con như vậy đâu Phi, con muốn mẹ phải đau khổ hả?" Người mẹ trợn mắt, nói lớn tiếng. Không chỉ trách mỗi thằng con mà còn trách bản thân mình vì đã không quan tâm đến con nhiều hơn vào lúc con ở tuổi trưởng thành.
"Con không có làm gì sai hết, là do chúng nó tự biên tự diễn." Phi rụt rè nói.
"Còn chối nữa, con thật thà mẹ còn hiểu mà tha cho, giờ con còn thêm tật nói dối thì sao mẹ tha được đây?" Người mẹ định vung tay đánh thằng con nhưng nén lại, đòn roi với thằng con lớn không còn có ý nghĩa nào nữa.
Phi im lặng, đầu óc trống rỗng, không biết nói gì, thừa nhận không khác gì tự hủy, còn nói thật thì không có tác dụng.
"Con bước vào nhà cho mẹ, từ giờ cấm con ra khỏi nhà." Người mẹ dẫn đứa con vào trong, cậu không thể làm gì ngoài nghe theo.
Mấy thằng đứng ngoài cổng không thể nhịn cười. Cứ đà này tâm trạng Phi sẽ suy sụp xuống, sát thương từ việc chấn thương tâm lý còn nặng hơn cả đánh trọng thương. Đó là mục đích của chúng.
Cậu với tâm trạng rối bời, vừa vào trong nhà liền chạy thẳng vào phòng, mặc kệ những lời mắng mỏ.
Người mẹ không biết đứa con mình đang cảm thấy oan ức đến mức nào, chỉ biết thằng con vừa gây ra họa lớn, đã vậy còn không biết thừa nhận, hối lỗi.
"Đưa điện thoại đây."
Nghe thấy câu này, cơn tức của cậu giận ập đến, một giây sau liền ném chiếc điện thoại vào tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-gia-manga-tro-lai/3477378/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.