Chương trước
Chương sau
"Dám bắt nạt người của ta, gan các ngươi cũng không nhỏ nhỉ."

Nói xong câu này, người đàn ông và người phụ nữ trước mặt đột nhiên lao về phía Cơ Hành!

Họ có lẽ muốn nhân lúc Cơ Hành không chú ý mà ra tay, nhưng nụ cười của người thanh niên liền trở nên lạnh lùng, quạt xếp mở ra rồi đóng lại, chặn lại ánh bạc lao tới. Chiếc quạt ấy không biết được làm từ chất liệu gì, nhìn thì rõ ràng mềm mại và tinh xảo, nhưng lại không thể bị đâm thủng bởi đao kiếm. Dù là đao của đối phương, cũng không thể xuyên thủng. Ngay sau đó, chiếc quạt đã nhẹ nhàng lướt qua cổ hai người, giống như bướm hôn lên cánh hoa đào đầu mùa, nhẹ nhàng như một cơn gió.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, hầu như không ai thấy rõ động tác của Cơ Hành, mà hắn đã thu quạt lại, đứng trước mặt hai người với nụ cười lười biếng. Người đàn ông và người phụ nữ vẫn giữ nguyên động tác trước đó, trên cổ xuất hiện một vết máu, "phịch" một tiếng ngã xuống.

Một đòn chí mạng.

Khương Lê cố gắng nhìn về phía trước, chỉ thấy bóng dáng trong bộ đồ đỏ trước mặt khiến nàng cảm thấy an tâm vô cùng. Hắn quay đầu nhìn Khương Lê, nhướng mày cười như châm chọc: "Xảo quyệt như thế, sao lại rơi vào tay kẻ khác."

Khương Lê cảm thấy rất ủy khuất.

Mặc dù Cơ Hành nói vậy, nhưng hắn vẫn cúi xuống định đỡ Khương Lê dậy, khi hắn nắm lấy chắn tay Khương Lê, dường như mới nhận ra nàng đã bị cho uống thuốc, toàn thân mềm nhũn. Hắn "tặc" một tiếng, chỉ có thể đưa tay ôm qua vai Khương Lê, bế nàng lên.

Hắn cao lớn, ôm một cô gái yếu ớt cũng không tốn sức. Y phục của Khương Lê bị người đàn ông kia xé rách, may mà áo khoác của Cơ Hành rộng, có thể bọc kín nàng. Hắn bế Khương Lê, bước qua thi thể của người đàn ông và người phụ nữ dưới đất, dường như rất chán ghét, sợ bị dính chút máu bẩn.

Những tiểu nhị và chủ quán dưới lầu nghe thấy động tĩnh đã sớm sợ hãi chạy trốn, bên ngoài không còn một bóng người. Cơ Hành bế Khương Lê đi ra ngoài, bên ngoài là đường phố. Một nam nhân tuyệt mỹ đứng giữa đường phố, người qua lại đều nhìn vào. Hắn thở dài, như cảm thấy rất phiền phức. Không biết hắn đến đây bằng cách nào, không có xe ngựa, cũng không có kiệu, chỉ có thể ôm Khương Lê từ từ đi dọc theo con phố.

Dù biết rằng mặt mình vẫn còn che bằng khăn và có vết đỏ, dù người bên ngoài nhìn thấy Cơ Hành ôm một cô gái cũng không nhận ra là ai. Nhưng bị một người đàn ông ôm trước mặt người lạ vẫn khiến Khương Lê đỏ mặt, cực kỳ khó chịu.

Thẩm Ngọc Dung là người tuân thủ lễ nghi, tự xưng là quân tử, ngay cả khi họ hẹn hò dưới trăng, cũng không làm gì quá đáng. Ngay cả sau khi kết hôn, trước mặt mọi người, Thẩm Ngọc Dung cũng tuyệt đối không nắm tay Tiết Phương Phi. Lúc đó nàng cũng không thấy có gì, ngược lại thấy tính cách cổ hủ đó thật đáng yêu.

Cơ Hành và Thẩm Ngọc Dung hoàn toàn khác nhau, hắn có chút giống Tiết Chiêu, chỉ là Tiết Chiêu là thiếu niên liều lĩnh, Cơ Hành dĩ nhiên không phải thiếu niên nữa, hắn không câu nệ gì chỉ vì hắn thích làm theo ý mình, không quan tâm gì cả.

Khương Lê nghi ngờ Cơ Hành chưa từng ôm ai, vì hắn ôm nàng như ôm một đứa trẻ. Khương Lê có thể nhìn thấy đêm đen như mực, đèn lồng dọc đường từ từ sáng lên, đây là Hoàng Châu xa lạ, nhưng vì có Cơ Hành mà lại cảm thấy không có gì đáng sợ.

Cơ Hành không để ý đến ánh mắt của người khác, ngược lại dung mạo của hắn khiến người khác không dám nhìn lâu, người khác nhìn vài lần liền cúi đầu, đặc biệt là những cô gái đi ngang qua, gan lớn hơn, nhìn chằm chằm vào Cơ Hành, không quan tâm hắn đang ôm một cô gái.

Không biết đã đi bao lâu, Khương Lê cảm thấy Cơ Hành dừng lại trước một ngôi nhà. Hắn gõ cửa, rất nhanh có người ra mở cửa, khi cửa mở ra, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Đại nhân... Ừm? Khương nhị tiểu thư?"

Đó là giọng của Triệu Kha.

Khương Lê rất ngạc nhiên, mình đã thành ra thế này mà Triệu Kha vẫn nhận ra. Ngay sau đó, Triệu Kha lại nói: "Đại nhân, ngài tối nay ra ngoài là đi tìm Khương nhị tiểu thư? Ngài tìm thấy Khương nhị tiểu thư thế nào? Cô ấy sao lại đến Hoàng Châu? Cô ấy tự đến sao? Cô ấy có phải đến tìm ngài không?"

Cơ Hành nói: "Cô ấy thế này, có giống tự tìm đến không?"

Khương Lê: "..."

Triệu Kha gãi đầu, nói: "Đúng là không giống."

"Ít nói nhảm đi" Cơ Hành không kiên nhẫn nói: "Đi vào trước đã."

Khương Lê được Cơ Hành bế vào trong nhà. Ngôi nhà này không lớn, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, như là nhà của người dân bản địa ở Hoàng Châu. Không biết Cơ Hành tìm từ đâu ra, nhưng Khương Lê biết hắn luôn có bản lĩnh, cũng không để tâm.

Khi nàng được đặt lên giường, đèn trong phòng sáng rực, từ xa đến gần lập tức vang lên một loạt tiếng ồn ào. Khương Lê vừa bị cho uống thuốc, bị họ làm ồn lại thấy đầu óc quay cuồng.

Thì ra là Lục Cơ và Văn Nhân Diêu đi vào.

Lục Cơ thấy Khương Lê, ngạc nhiên nói: "Khương nhị tiểu thư, sao cô lại ở đây?"

Văn Nhân Diêu nói: "Kinh thành hiện tại chẳng phải đang tìm kiếm Khương nhị tiểu thư khắp nơi sao? Còn tưởng là bị kẻ xấu bắt cóc? Chẳng lẽ Khương nhị tiểu thư đi theo chúng ta đến Hoàng Châu?"

Đầu óc của Văn Nhân Diêu có lẽ giống Triệu Kha, nghĩ cũng tương tự. Khương Lê không có sức động đậy, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể nhìn Cơ Hành, hy vọng hắn hiểu ý mình.

Cơ Hành nhìn nàng một cái, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, dường như đang bắt mạch, rồi nói: "Cô ấy trúng Nhuyễn cân tán ( thuốc mềm gân) ."

"Ồ." Văn Nhân Diêu giật mình, "Lúc đi có mượn thuốc của Tư Đồ, hình như không có thuốc giải Nguyễn cân tán."

Lục Cơ lắc đầu: "Không cần thuốc giải, nhuyễn cân tán chỉ duy trì được mười hai canh giờ, sau mười hai canh giờ, tự nhiên sẽ giải. Chỉ là không biết Khương cô nương uống thuốc được bao lâu rồi." Hắn nhìn Khương Lê.

Khương Lê không nói được.

"À!" Văn Nhân Diêu như cuối cùng cũng phản ứng, "Khương nhị tiểu thư sao vẫn không nói chuyện? Cô ấy không phải bị cho uống thuốc câm chứ!"

Cơ Hành nhíu mày nhìn nàng một lúc, đưa tay điểm hai cái trên huyệt đạo của nàng, Khương Lê cũng không cảm thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy cổ họng nhẹ nhàng, có một sự thoải mái khi thoát khỏi sự ràng buộc. Khi mở miệng lại, đã phát ra được âm thanh.

"Quốc công gia." Có lẽ vì lâu rồi không nói chuyện, giọng nàng khàn khàn, lại bị cho uống nhuyễn cân tán, giọng mềm yếu, nàng nói: "Đa tạ quốc công gia đã cứu mạng."

Văn Nhân Diêu nhìn Cơ Hành, rồi nhìn Khương Lê, hỏi: "Khương nhị tiểu thư, cô không phải tự mình đến đây chứ?"

"Ta bị người ta bắt cóc, đi một đường xuống phía nam, đến đây." Khương Lê đầu óc tỉnh táo hơn một chút, nói: "Ta nghe bọn người bắt cóc nói, là lệnh của Thành vương."

"Thành vương?" Lục Cơ suy nghĩ một chút, "Là để trả thù chuyện của Vĩnh Ninh công chúa?"

Khương Lê nói: "Chắc vậy."

Trong phòng yên lặng một lúc, Văn Nhân Diêu lại nghi ngờ nhìn Cơ Hành: "Vậy A Hành tìm thấy cô bằng cách nào? Chúng ta luôn ở cùng nhau, không thấy cô cầu cứu hắn."

"Thực ra buổi trưa hôm nay, tại một tửu quán, khi đang ăn, ta nghe thấy Văn Kỷ và Triệu Kha nói chuyện. Nhưng lúc đó ta không thể nói chuyện cũng không thể động đậy, không có cách nào phát tín hiệu. Khi ra ngoài, ta nhìn thấy kiệu của Quốc công gia," Khương Lê nói đến đây, dừng lại một chút, "Ta cố gắng để Quốc công gia nhận ra ta, nên đã ngã, nhưng trong kiệu hình như không có ai. Thực ra ta cũng không hiểu, Quốc công gia làm sao phát hiện ra ta?"

Cơ Hành cười nhẹ, nói: "Ta ở trong kiệu."

Trong phòng mọi người đều kinh ngạc.

"Khi cô ngã, ngọc bội cũng rơi xuống đất. Ta đã từng nghe qua âm thanh ngọc bội của cô rơi, khối ngọc khắc hình con mèo, âm thanh rất đặc biệt." Hắn nói.

Khương Lê ngẩn ra. Nàng thật không ngờ, là nhờ âm thanh của một khối ngọc bội. Bây giờ nghĩ lại, Cơ Hành từng một lần nhặt được ngọc bội rơi của nàng. Nói ra, khối ngọc hình mèo này không bị đôi nam nữ kia lấy đi, có lẽ vì họ nghĩ rằng khối ngọc bội này không có bất kỳ nguy hiểm nào, hoặc có lẽ vì khối ngọc hình mèo này chất lượng bình thường, không đáng giá bao nhiêu bạc, nên lười mang đi.

Nhưng lại cứu nàng một mạng.

"Quốc công gia... chỉ dựa vào âm thanh ngọc bội rơi xuống mà biết là ta?" Khương Lê hỏi.

"Cô đừng coi thường tai của A Hành," Văn Nhân Diêu thân thiết đặt tay lên vai Cơ Hành, "A Hành không chỉ luyện võ nghe được âm thanh, lúc nhỏ còn học hát, người học hát phân biệt rất rõ ràng sự khác biệt tinh tế của âm thanh. Đối với chúng ta, âm thanh ngọc bội rơi xuống đều giống nhau, nhưng với hắn thì có đặc biệt và không đặc biệt."

Cơ Hành nói: "Văn Nhân Diêu."

Văn Nhân Diêu lập tức ngừng đắc ý, đứng dậy nói: "Cái gì, ta ra ngoài trước. Nhị tiểu thư chắc là chưa ăn gì phải không? Ta đi tìm chút đồ ăn."

Lục Cơ nói: "Khương cô nương cảm thấy trong người không thoải mái không? Nếu không thoải mái, có thể tìm một đại phu..."

"Không cần, Lục Cơ, ngươi ra ngoài trước." Cơ Hành nói.

Lục Cơ sững sờ, nhận ra điều gì, ánh mắt nhìn lướt qua Cơ Hành và Khương Lê, rồi lui ra ngoài. Triệu Kha và Văn Kỷ cũng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Cơ Hành và Khương Lê.

Cơ Hành lại đỡ Khương Lê dậy, để nàng dựa vào giường ngồi dậy, tiện tay tháo bỏ khăn che mặt của nàng. Động tác của hắn rất tự nhiên, Khương Lê lại trong lòng "thịch" một tiếng, có chút luống cuống.

Nàng từng nhìn thấy mặt mình trong gương đồng, cũng phản chiếu trong bát nước, toàn là vết đỏ loang lổ, rất đáng sợ, trông như ác quỷ. Dù sao, nàng cũng là một cô gái, một khuôn mặt xinh đẹp trở thành thế này, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu. Đặc biệt là trước mặt Cơ Hành, Khương Lê còn nhớ Quốc công gia này yêu cái đẹp, ghét cái xấu, ngay cả tiểu đồng trong phủ cũng phải tuấn tú, nhìn thấy mình như thế này, không phải sẽ bị ghét bỏ sao.

Trong lòng nàng hoảng loạn, không thể động đậy, chỉ có thể cúi đầu, không nhìn thì không thấy, không thấy biểu cảm của Cơ Hành thì không sao. Trong lòng sinh ra một chút bất mãn, nhưng cũng không biết tại sao lại bận tâm về chuyện này.

"Tại sao cô lại tránh né ta?" Cơ Hành nhướng mày nói, "Không dám nhìn ta?"



....

Mọi người đón chờ chương mới vào ngày mai nhé
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.