Chương trước
Chương sau
Đêm hôm đó ở Yên Kinh đột nhiên mưa to.

Mưa xuân luôn nhẹ nhàng, như thể không muốn làm hỏng những bông hoa mới nở. Tuy nhiên, đêm hôm đó, sấm chớp đùng đùng, mưa rào đột ngột trút xuống, đập vào những chiếc đèn lồng dưới mái hiên khiến chúng lung lay sắp rơi.

Trong chuồng ngựa, Tiểu Lam không yên, nó giậm chân trên đất, không thèm ngó tới cỏ khô trong máng, làm cho tiểu đồng trông ngựa lo lắng. Con ngựa quý này hiện nay là báu vật của Cơ lão tướng quân , phải trông nom cẩn thận, nếu có sơ suất, Cơ lão tướng quân sẽ không tha.

Trong lồng chim ở sân, Tiểu Hồng cũng bị sấm chớp làm kinh hãi, nó không bắt chước người nói chuyện nữa mà chỉ giống một con chim bình thường, hoảng sợ vì tiếng sấm. Tiểu đồng liền mang lồng chim vào trong nhà để tiếng sấm ngoài trời nhỏ đi.

Đêm mưa tối đen lạnh lẽo, không có ngôi sao nào trên trời, chỉ có mây đen dày đặc. Đúng lúc này, tại cổng Quốc công phủ, vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Người giữ cửa giật mình, ra ngoài nhìn, thấy bên ngoài có một cô gái, mặc áo choàng, nhưng toàn thân bị ướt đẫm, tóc gần như ướt hết, đứng trước mặt như một con gà ướt.

"Cô nương này là ai?" Người giữ cửa nhíu mày, khuya thế này, ai lại đến Quốc công phủ? Nhìn cô gái này cũng không quen.

Cô gái ngẩng đầu nói: "Tôi là Bạch Tuyết, nha hoàn bên cạnh Khương nhị tiểu thư gia, tôi muốn gặp Quốc công gia, có chuyện quan trọng muốn báo!"

Người giữ cửa nhìn kỹ, quả thật là Bạch Tuyết bên cạnh Khương Lê. Người khác không quen, nhưng người của Quốc công phủ đều quen thuộc Khương Lê. Có thể ngang nhiên vào Quốc công phủ và có mối quan hệ tốt với Cơ Hành, ngoài Tư Đồ Cửu Nguyệt ra thì chỉ có Khương nhị tiểu thư gia này.

Người giữ cửa kéo Bạch Tuyết vào một chút, tránh gió mưa bên ngoài, nói: "Bạch Tuyết cô nương, đại nhân hiện không có ở phủ, không biết khi nào mới về. Cô bị ướt hết rồi, chi bằng vào trong thay bộ y phục khô ráo, uống chút nước nóng, tránh bị cảm lạnh, bên ngoài mưa lớn thế này, sao cô lại tự mình chạy đến?"

Bạch Tuyết lòng dâng lên một cảm giác khó tả, ngoài kia đều nói Túc Quốc công tính tình thất thường, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng kiêu ngạo, không bao giờ để ý đến ai. Nhưng thực tế thì, họ không lạnh lùng như người ngoài đồn đại.

"Không... vì chuyện tôi muốn nói thật sự rất quan trọng... Tiểu ca, Quốc công gia khi nào sẽ về?"

Người giữ cửa khó xử: "Chuyện này... hành tung của đại nhân, chúng tôi không biết. Nếu Bạch Tuyết cô nương muốn đợi người, thì vào trong đợi. Ngoài trời gió mưa đang tràn vào."

Kèm theo lời này, một cơn gió lại thổi tới, Bạch Tuyết đành đi vào trong, người giữ cửa thấy vậy, liền gọi một tiểu đồng khác, dẫn Bạch Tuyết vào trong Quốc công phủ, trước tiên là thay bộ y phục khô.

Bạch Tuyết là được Đồng nhi dặn dò, tự mình chạy đến. Không thể để Khương Nguyên Bách biết mối quan hệ giữa Khương Lê và Túc Quốc công, nên không thể dùng xe ngựa của phủ. Lúc này, bên ngoài không có xe ngựa nào, trên đường là quan binh đang tìm kiếm và truy lùng Khương Lê, Bạch Tuyết che ô đi chậm, tránh gây chú ý, đành phải chạy hết sức. Khi đến nơi, tất nhiên đã ướt đẫm, vô cùng khốn khổ.

Sau khi thay y phục xong, Bạch Tuyết đứng ở hành lang ngoài vườn hoa của Quốc công phủ, tiểu đồng khuyên cô an tâm chờ đợi, nhưng Bạch Tuyết dù thế nào cũng không thể yên lòng. Thời tiết càng xấu, cô càng lo lắng cho Khương Lê, không biết Khương Lê ở đâu.

Lúc này, có người gọi tên cô, Bạch Tuyết quay đầu lại, thấy Tư Đồ Cửu Nguyệt.

Tư Đồ Cửu Nguyệt ở lại Quốc công phủ vì trong vườn hoa của phủ luôn có nguyên liệu chế độc, hơn nữa cô có quan hệ tốt với Cơ lão tướng quân, không cần kiêng kỵ gì. Thấy Bạch Tuyết, Tư Đồ Cửu Nguyệt ngạc nhiên: "Sao cô lại đến đây? Chỉ có mình cô thôi sao? Khương Lê đâu?"

"Tư Đồ cô nương!" Bạch Tuyết gọi một tiếng, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, nói: "Cô có quan hệ gần gũi với Quốc công gia, biết khi nào Quốc công gia sẽ về không?"

"Hắn ta?" Tư Đồ Cửu Nguyệt lắc đầu, "Ta và hắn ta không gần gũi. Hơn nữa, hắn ta ra ngoài làm việc, ta sao biết được? Nhìn cô một mình đến đây, rõ ràng là Khương Lê không có đến."

Nhìn Bạch Tuyết từ trên xuống dưới, dù đã thay y phục khô, nhưng tóc vẫn còn ướt, Tư Đồ Cửu Nguyệt nói: "Cô gấp gáp chạy đến đây là để nhờ Cơ Hành giúp đỡ? Sao vậy, tiểu thư của cô lại gặp rắc rối à?"

Tư Đồ Cửu Nguyệt suốt ngày ở trong phòng luyện thuốc, tất nhiên không biết ngoài kia xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, để bảo vệ danh tiếng của Khương Lê, tạm thời Khương Nguyên Bách chưa thông báo việc Khương Lê mất tích. Quan binh không dám nói lung tung, còn Cơ Hành không có ở đây, người trong Quốc công phủ cũng không điều tra việc này.

Bạch Tuyết nói: "Không phải gặp rắc rối, mà là mất tích rồi."

Tư Đồ Cửu Nguyệt vốn dĩ không để tâm, nghe vậy liền dừng lại, nhìn Bạch Tuyết hỏi: "Mất tích rồi?"

"Vâng." Bạch Tuyết kể lại mọi chuyện xảy ra ban ngày, rồi nói với Tư Đồ Cửu Nguyệt: "Vì chuyện này thật sự rất quan trọng. Lần trước tam tiểu thư cũng vậy, dù lão gia có lệnh quan binh điều tra, nhưng cuối cùng cũng không tìm thấy gì. Cuối cùng vẫn là Túc Quốc công tìm ra nhà ngục riêng của Vĩnh Ninh công chúa. Nô tỳ nghĩ, với năng lực của Quốc công phủ, có lẽ có thể tìm được tiểu thư sớm hơn... Tư Đồ cô nương, Túc Quốc công khi nào về phủ?"

Sắc mặt Tư Đồ Cửu Nguyệt trở nên nghiêm trọng, nói: "Theo ta biết, hắn chắc ra khỏi thành rồi."

Bạch Tuyết ngẩn ra.

"Lần này hắn có việc quan trọng, một thời gian ngắn sẽ không về. Nếu cô muốn nhờ Cơ Hành giúp tìm người, tạm thời không thể được."

Gương mặt Bạch Tuyết lộ rõ vẻ thất vọng.

Tư Đồ Cửu Nguyệt suy nghĩ một lúc, nói: "Cũng không phải hoàn toàn không có cách, ta sẽ tìm cách báo cho Cơ Hành biết chuyện này, xem hắn sẽ sắp xếp thế nào. Dù hắn không có ở Yên Kinh, có lẽ vẫn có thể giúp đỡ. Cô đừng lo, đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, cố ý bắt cóc tiểu thư của cô, không phải đơn giản muốn lấy mạng cô ấy, nếu không bây giờ thi thể của Khương Lê đã xuất hiện rồi. Hơn nữa," cô thẳng thắn nói: "Dù Khương Lê thật sự không may chết rồi, vì quan hệ với Quốc công phủ, Cơ Hành cũng sẽ báo thù cho cô ấy."

Lời này thà không nói còn hơn, Bạch Tuyết nghe xong lại càng căng thẳng hơn.

"Cô ở lại đây cũng không giúp được gì, hãy về đi." Tư Đồ Cửu Nguyệt nói: "Dù ta không biết Cơ Hành khi nào sẽ về, nhưng ta biết tối nay hắn ta sẽ không về."

Bạch Tuyết im lặng một lúc, biết Tư Đồ Cửu Nguyệt nói đúng sự thật, cô ở lại đây cũng không giúp được gì. Hơn nữa, Tư Đồ Cửu Nguyệt đã nói sẽ báo cho Cơ Hành, khi Cơ Hành biết chuyện, chắc chắn sẽ ra tay.

Cô xem như không uổng công chạy một chuyến.

Bạch Tuyết hành lễ và cảm ơn Tư Đồ Cửu Nguyệt, rồi mới rời khỏi.

Sau khi Bạch Tuyết đi, Tư Đồ Cửu Nguyệt trở về căn phòng nhỏ cạnh phòng luyện thuốc.

Thiếu niên tên A Chiêu giờ đã có thể ngồi dậy, dựa vào giường, dù vẫn chưa thể tự mình hành động, nhưng tinh thần rất tỉnh táo.

A Chiêu lúc này cũng không ngủ, mà đang thức, thấy Tư Đồ Cửu Nguyệt vào, liền mỉm cười nói: "Vừa rồi nghe Tư Đồ cô nương nói chuyện với ai đó ngoài kia, nhắc đến nhà ngục riêng của Công chúa."

"Phải," Tư Đồ Cửu Nguyệt nói: "Có một người bạn mất tích. Nói ra, cô ấy cũng có liên quan đến ngươi."

A Chiêu không hiểu.

"Hồi đó cô ấy muốn cứu em gái mình, nên nhờ Cơ Hành giúp đỡ tìm kiếm tung tích, Cơ Hành tìm thấy nhà ngục riêng của công chúa, ban đầu chỉ vì em gái cô ấy, không ngờ gặp ngươi, mới đem nguoiw ra. Có thể nói, nếu không có cô ấy, ngươi giờ vẫn còn ở trong nhà lao đó, đâu có ngày được thấy ánh sáng."

A Chiêu nghe xong, cũng ngạc nhiên, sau đó nói: "Người... bạn đó, giờ mất tích sao?"

"Sáng nay mất tích, hiện chưa rõ tung tích."

"Là bạn của Tư Đồ cô nương, sao Tư Đồ cô nương không..."

"Buồn bã? Lo lắng?" Chưa đợi A Chiêu nói xong, Tư Đồ Cửu Nguyệt đã ngắt lời, cô cười, nhưng nụ cười lạnh lùng: "Bạn bè hay gia đình, với ta chỉ là một cái tên, không có ý nghĩa đặc biệt. Thay vì lo lắng cho người khác, thà lo lắng cho mình còn hơn." Cô lấy ra một cây kim, "Ta là người như vậy, ví dụ có thể cứu ngươi cũng có thể giết ngươi."

A Chiêu không bị lời của cô làm sợ, chỉ mỉm cười lắc đầu.

"Ngươi cười gì?"

"Không gì, chỉ nhớ đến chị gái." A Chiêu nói: "Chị gái từ trước cũng luôn dạy ta, lo lắng cho mình, đừng lo lắng cho người khác."

"Chị của ngươi thật thông minh," Tư Đồ Cửu Nguyệt vừa châm cứu cho A Chiêu vừa hỏi: "Chị ấy giờ ở đâu?"

Lâu không thấy đáp lại, Tư Đồ Cửu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn.

Hắn mắt sáng ngời của thiếu niên trở nên u ám, như phủ một lớp bụi, cậu nhẹ giọng nói: "Chị gái đã mất rồi."

......

Ôi trời hãy đón chờ chương mới vào ngày mai nha mọi người. Chúc mọi người ngủ ngon.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.