Nha hoàn và những người bị kinh động nhanh chóng chạy đến trước mặt Tiêu Đức Âm.
Tiêu Đức Âm ngã ngồi trên đất, mạng che mặt cũng rơi, sắc mặt hoảng hốt. Nha hoàn giật mình, nói: "Tiên sinh! Tiên sinh, người sao vậy?"
"Có người," Tiêu Đức Âm thở dốc, mặt tái nhợt, "Có người muốn giết ta!"
"Là ai?" Những người sống gần đó nghe thấy cũng quay đầu nhìn quanh, nhưng lại nói: "Không thấy ai cả. Chẳng lẽ là cướp? Tiêu tiên sinh, hay là đi báo quan, để quan phủ xử lý việc này."
Những người ở đây đều là người sống trong ngõ, đều quen biết với Tiêu Đức Âm, lúc này đều nhiệt tình đưa ra lời khuyên.
Nha hoàn cũng nói: "Đúng vậy, tiên sinh, hay là chúng ta đi báo quan ngay bây giờ!"
Nghe đến báo quan, Tiêu Đức Âm theo bản năng muốn từ chối. Cô ta ho vài tiếng, nói: "Hiện tại ta thật sự rất mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút. Đợi khi nào cảm thấy khá hơn, sẽ đi báo quan."
Mọi người thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, dáng vẻ run rẩy, đều gật đầu. Một vài phụ nữ tiến lên an ủi mấy câu, Tiêu Đức Âm mới được nha hoàn dìu vào trong phòng.
Nha hoàn lo lắng bên ngoài vẫn không an toàn, nên gọi hộ vệ trong phủ canh giữ cửa chính, khóa cửa lại, rồi chuẩn bị nấu chút nước gừng cho Tiêu Đức Âm để an thần.
Ngõ này mặc dù yên tĩnh, nhưng trước giờ chưa từng xảy ra chuyện cướp bóc, đây là lần đầu tiên Tiêu Đức Âm gặp phải chuyện này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ga-thien-kim/3555232/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.