Thành Vương nhìn Cơ Hành với vẻ mặt khó đoán.
Cơ Hành và Khương gia không có mối quan hệ gì. Ít nhất ở điểm này, gián điệp của Thành Vương cũng không phát hiện được bất kỳ manh mối nào. Nhưng đúng vào thời điểm này, Cơ Hành lại đứng ra bênh vực Khương Lê, mối quan hệ này trở nên vô cùng đáng ngờ.
Một lúc sau, Thành Vương cười khẽ, nói: "Túc Quốc Công quả thật là biết thương hương tiếc ngọc."
Cơ Hành nhướng mày: "Đương nhiên."
Hắn không sợ Thành Vương, thực tế là Thành Vương cũng không dám làm gì hắn, dù trong lòng khó chịu đến đâu, cũng chỉ có thể nói vài câu mà không dám quá đáng. Vị Túc Quốc Công này vừa nhẫn tâm lại vừa nham hiểm, không khéo lại bị hắn ghi hận rồi âm thầm ra tay, tự nhiên lại rước thêm phiền phức không cần thiết.
"Đã như vậy, thì bổn vương cũng không thể làm gì Khương nhị tiểu thư được rồi." Không dám làm gì Cơ Hành, nhưng Thành Vương vẫn dám công khai đe dọa Khương Lê, hắn nói: "Chỉ không biết kết quả của vụ án hôm nay sẽ ra sao, Khương nhị tiểu thư hiện tại tự tin như vậy, hy vọng đến lúc đó cũng có thể cười được." Nói xong câu đầy ẩn ý này, hắn nhìn Cơ Hành một cái, rồi xoay người bỏ đi.
Nụ cười trên mặt Cơ Hành vẫn không thay đổi, không biết là nói với Khương Lê hay là tự nói với mình: "Xem ra cô đã chuẩn bị từ trước."
Khương Lê hoàn hồn, cúi chào Cơ Hành: "Hôm nay lại nhờ Quốc Công gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ga-thien-kim/3550395/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.