" cậu Minh Dục, nói đơn giản là, ở Yến Kinh có một quý nhân để ý đến tài sản của Diệp gia, và cả tiền đồ của biểu ca Diệp, cố tình bày ra một màn kịch. Nhưng, diễn kém quá."
Diệp Minh Dục có chút ngẩn người, lời của Khương Lê ông ta nghe không hoàn toàn hiểu, nhưng cũng không phải không hiểu chút nào.
Diệp gia là đại phú của Bắc Yên, tài sản khổng lồ như vậy tất nhiên sẽ khiến người ta đỏ mắt. Ngoài những kẻ đồng nghiệp ganh tị, cũng có những kẻ có lòng dạ xấu xa. Muốn lợi dụng Diệp gia, lợi dụng tài sản khổng lồ của họ để làm những chuyện đê hèn cũng không phải là không thể. Nhưng lời của Khương Lê ngầm ám chỉ rằng, người đứng sau chuyện tiệm thuốc Đại Phong, thậm chí sau cả Đồng Tri Dương và em rể hắn, rất có thể là một người quyền thế vô cùng to lớn.
Người quyền thế vô cùng to lớn, vốn dĩ không dễ đối phó.
Mọi người đều hiểu đạo lý "dân không đấu với quan", mặc dù Diệp Minh Dục đầy lòng dũng cảm, không sợ hãi gì, nhưng toàn bộ Diệp gia không phải là tường đồng vách sắt. Bị những người như vậy nhắm tới, một lần có thể thoát, hai lần thì sao, ba lần nữa thì thế nào? Không thể lần nào cũng may mắn.
Ông ta lẩm bẩm: "Làm gì có chuyện phòng trộm nghìn ngày*..."
*Câu này thường được sử dụng để nói về việc không thể luôn luôn đề phòng hoặc bảo vệ khỏi mối đe dọa hay nguy hiểm trong một thời gian dài mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ga-thien-kim/3550373/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.