Chương trước
Chương sau
Các nữ sinh đều đã tụ tập đông đủ trong sân thi đấu .

Khương Lê cùng Liễu Nhứ theo sự hướng dẫn của giám thị, đi đến một bên để bốc thăm quyết định thứ tự thi của mình. Các thăm bốc được đặt trong một chiếc ống tròn dài, Khương Lê và Liễu Nhứ lần lượt rút ra những mảnh giấy nhỏ.

Người ghi chép đọc lên: "Khương Lê, số mười ba. Liễu Nhứ, số mười tám."

Tổng cộng chỉ có ba mươi người tham gia thi đấu. Vị trí của Khương Lê không cao cũng không thấp, vừa nghe xong thì ở phía đối diện, Khương Ngọc Nga đã kêu lên một cách khoa trương: "Aiya, Nhị tỷ là số mười ba, trùng hợp đứng sau Tam tỷ, Tam tỷ là số mười hai, thật là quá khéo!"

Khương Ấu Dao đứng thứ mười hai?

Khương Lê hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười trong lòng, quả thật đây là sự trùng hợp thú vị.

Tuy nhiên, Liễu Nhứ lại không thoải mái như Khương Lê, nghe vậy liền lắc đầu: "Điều này không tốt rồi, Khương Ấu Dao nổi tiếng với tài năng âm nhạc xuất sắc trong Minh Nghĩa Đường, năm ngoái cô ấy đã gây ấn tượng mạnh với bài 'Hóa Điệp'. Năm nay chắc chắn kỹ năng của cô ấy còn tiến bộ hơn. Cô ấy chơi càng hay, thì lát nữa Khương Lê sẽ càng bị áp lực, cho dù chơi khá, cũng sẽ bị so sánh mà trở nên kém đi."

Mọi người luôn thích so sánh, vừa thưởng thức món ăn ngon, liền quay sang đánh giá món ăn khác, điều này làm tăng thêm sự quý giá của món ngon và làm giảm giá trị của món còn lại.

Điều này quả thật không có lợi cho Khương Lê.

"Tại sao Nhị nha đầu lại đứng sau Tam nha đầu?" Khương lão phu nhân cũng nhíu mày. Dù đều là người nhà họ Khương, nhưng nếu Khương Lê thua xa, thì cũng không phải là điều vẻ vang cho gia đình Khương.

Khương Ấu Dao trong lòng rất vui mừng, không ngờ lại có một niềm vui bất ngờ như vậy, chỉ cảm thấy ông trời đứng về phía mình. Lần này chắc chắn Khương Lê sẽ bị lu mờ, mất mặt hoàn toàn.

Mạnh Hồng Cẩm thấy vậy, cười lạnh một tiếng, cũng rất hả hê. Dù tài năng âm nhạc của cô không bằng Khương Ấu Dao, nhưng nhìn Khương Lê thất bại, cô cũng rất vui.

Trong lòng Khương Lê lúc này không còn tâm trí để bận tâm những chuyện này, nàng nhìn thấy Vĩnh Ninh công chúa, nhưng mãi không thấy Thẩm Ngọc Dung. Nhưng cô cũng hiểu, hôm nay Vĩnh Ninh công chúa xuất hiện thì Thẩm Ngọc Dung nhất định cũng sẽ có mặt.

Khi đang suy nghĩ, xung quanh các nữ sinh bỗng nhiên trở nên náo động, thậm chí cả đám đông gần đó cũng xôn xao. Bên tai Khương Lê vang lên tiếng ngạc nhiên của Liễu Nhứ: "Tại sao Thành Vương điện hạ cũng đến?"

"Thành Vương điện hạ?" Khương Lê nhìn về phía phát ra tiếng động, quả nhiên thấy một nam tử mặc áo xanh đang bước vào, ngồi xuống bên cạnh Vĩnh Ninh công chúa, chính là Thành Vương.

Thành Vương và Vĩnh Ninh công chúa là anh em cùng mẹ, đều do Lưu Thái phi sinh ra. Khương Lê khi còn là người nhà họ Tiết, đã từng nghe Thẩm Ngọc Dung kể về một số chuyện cung đình. Khi Tiên Đế còn sống, Lưu Quý phi và Hạ Quý phi tranh sủng dữ dội, nhưng sau đó Hạ Quý phi qua đời vì bệnh, Hoàng thượng bây giờ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Hoàng hậu, sau đó trở thành Thái tử.

Thành Vương từng rất gần với ngôi vị hoàng đế, chỉ cách một bước. Nhưng không biết có phải do từng được sủng ái, Lưu Thái phi vẫn giữ tính tình kiêu ngạo như xưa, khiến cho Thành Vương cũng không biết kiềm chế, quá phô trương. Nếu không phải Hoàng thượng hiện tại nhân từ, đổi lại là một vị vua đa nghi, Thành Vương không biết đã gặp phải bao nhiêu rắc rối.

Thành Vương vừa vào, lập tức cả đám đông náo động, Khương Lê thậm chí nghe thấy những lời thì thầm ngại ngùng của các quý nữ bên cạnh: "Thành Vương điện hạ thật tuấn tú..."

Khương Lê chợt nghĩ, Thành Vương hiện chưa có trắc phi, trong số các quý nữ có mặt, một số có gia thế hơi thấp, cũng có thể hy vọng kết duyên làm trắc phi của Thành Vương. Không biết liệu Thành Vương đến đây có phải để chọn một người thích hợp. Nghĩ đến lời Khương Cảnh Duệ nói về việc "chọn vợ", Khương Lê không khỏi cảm thấy buồn cười.

Chưa kịp nở nụ cười, Khương Lê đã đột nhiên sững sờ, ở cách Thành Vương, hoặc chính xác hơn là cách Vĩnh Ninh công chúa không xa, có một hình bóng quen thuộc. Bộ y phục dài màu trắng đơn giản, dung mạo ôn nhuận tuấn tú, dường như có thể thấy được hình ảnh thiếu niên tuấn mỹ năm xưa, nhưng bây giờ thiếu niên ấy đã trưởng thành, trở nên ổn trọng.

Dù cách xa nhau, Khương Lê vẫn nhận ra hình bóng ấy. Hoặc có thể nói, dù cách ngàn núi non, ngàn năm vạn năm, nàng vẫn nhận ra ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Đó là phu quân của nàng, người từng yêu thương nhau thuở nhỏ, người có thể vẽ mày cho nàng, người cùng nàng nắm tay trọn đời, bạc đầu giai lão.

Đó là phu quân của nàng, người đàu ấp tay gối, cũng là kẻ thù của nàng, người đã trơ mắt nhìn nàng ra đi.

Khương Lê nhắm mắt lại.

Trong lòng cuộn trào ký ức xưa cũ, từng mảnh ghép rời rạc gần như hình thành một bức tranh hoàn chỉnh, nhưng ngay lúc đó lại đột ngột dừng lại, như tấm gương đồng bị vỡ, cuối cùng đập vào mắt là hình bóng lặng lẽ chạy trốn ngoài cửa sổ khi nàng bị kẻ khác hành hạ.

Hình bóng lạnh lùng, quen thuộc mà xa lạ.

Khương Lê mở mắt ra một cách thờ ơ.

Dù chỉ nhìn thoáng qua từ xa, Khương Lê cũng chắc chắn đã nhìn thấy, Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh công chúa đang trao đổi ánh mắt. Vĩnh Ninh công chúa kiều diễm như hoa, lời nói nhẹ nhàng, đó là một người phụ nữ xinh xinh đẹp sống động. Còn Tiết Phương Phi đã chết, hóa thành bộ xương nằm trong đất, lạnh lẽo và mục nát.

Nàng cúi đầu, không thể khóc, cũng không thể cười.

Liễu Nhứ không nhận ra điều gì khác thường, vẫn nắm lấy tay Khương Lê và nói: "Các giám khảo thi hôm nay đã đến rồi, nhìn kìa, đó là Kinh Hồng Tiên Tử..."

Lúc này lòng Khương Lê đầy tâm trạng phức tạp, buộc phải ngẩng đầu nhìn theo hướng Liễu Nhứ chỉ. Nàng thấy một nữ tử áo trắng như tuyết, đầu điểm sợi dây vàng mới, môi tô son đỏ, răng trắng, mày ngài, dáng vẻ kiều diễm. Vì cô ấy đi lại, tay áo rộng khẽ lay động, như tiên nữ bay lên trời, khiến người ta say đắm.

Đó chính là Kinh Hồng Tiên Tử. Kinh Hồng Tiên Tử từng là một thanh quan ở Vọng Tiên Lâu, bán nghệ không bán thân, sau này nhờ tài nghệ đánh đàn tuyệt đỉnh, khiến cả con cháu quý tộc tại thành Yên Kinh ngưỡng mộ, cao quý hơn cả các tiểu thư khuê các. Sau đó Kinh Hồng Tiên Tử và con trai của một thương nhân buôn Trà yêu nhau, con trai thương nhân chuộc thân cho Kinh Hồng Tiên Tử. Kinh Hồng Tiên Tử rời Vọng Tiên Lâu, lui về nơi bếp núc , làm một vợ đảm đang.

*thanh quan: chắc là ca nương

Người trong kinh thành đều tiếc nuối không thể nghe Kinh Hồng Tiên Tử đánh đàn nữa, nhưng tài nghệ của Kinh Hồng Tiên Tử không ai có thể nghi ngờ.

Hôm nay cô là một trong những giám khảo cũng không có gì bất ngờ.

Những thiếu niên trẻ tuổi có mặt ở đây hôm nay, nhìn thấy một phu nhân xinh đẹp hơn cả thiếu nữ, mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng.

Khương Lê đang cảm thán Kinh Hồng Tiên Tử quả thật kiều diễm, lại nghe tiếng kêu kinh ngạc bên tai của Liễu Nhứ: "Túc quốc công cũng đến."

Dường như để minh chứng lời của Liễu Nhứ, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn những tiếng thở không rõ ràng, nhưng rất cẩn thận, như sợ làm kinh động điều gì.

Sau bộ áo trắng như tuyết, liền theo sau là một màu đỏ đậm, đỏ như máu, đỏ rực rỡ.

Đó là Túc quốc công, Cơ Hành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.