Chương trước
Chương sau
Khương Nguyên Bách quyết định đưa Khương Lê vào Minh Nghĩa Đường, tin này nhanh chóng truyền ra khắp Khương gia.

Ở Nhị phòng, Lư thị đang nói chuyện với Khương Nguyên Bình, bà than thở: "Đại ca nghĩ gì vậy? Sao lại quyết định đưa Khương Lê vào đó? Khương Lê vào rồi, các tiểu thư khác ở đó chắc chắn sẽ bàn tán sau lưng, có khi còn bắt nạt cô ấy. Khương gia chúng ta cũng mất mặt, không phải sao."

Lư thị từ nhỏ đã được nuông chiều, Khương Nguyên Bình lại là người tính tình hiền lành, luôn mỉm cười, nên thường ngày bà cũng không kiêng dè gì khi nói chuyện. Lời bà nói nghe có vẻ như đang lo lắng cho Khương Lê, nhưng nửa sau lại như trách Khương Lê làm mất mặt Khương gia, không rõ là có ý tốt hay xấu.

"Đại ca tự có chủ ý của mình, bà lo lắng gì chứ." Khương Nguyên Bình nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: "Nhà chúng ta cũng không có con gái."

"Cũng đúng." Lư thị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có mất mặt cũng là Đại phòng mất mặt, nhưng ta thấy Khương Lê cũng không phải người dễ đối phó, mới về phủ không bao lâu đã làm cho đại tẩu mất mặt, xem ra đã tiến bộ nhiều so với trước đây. Chỉ không biết có thể duy trì bao lâu, Quý thị đó là người thế nào chứ, ta chưa bao giờ thấy ai làm bà ta thiệt thòi mà mà bà ta chịu để yên ."

Nghe giọng điệu của Lư thị, rõ ràng quan hệ của bà và Quý Thục Nhiên không hề hòa thuận như vẻ bề ngoài.

"Đừng quan tâm chuyện người khác." Khương Nguyên Bình phẩy tay: "Thiên hạ thái bình."

Trong gian phòng của lão phu nhân, Khương lão phu nhân cũng đang nói chuyện với Khương Nguyên Bách về việc này.

"Nguyên Bách, con rốt cuộc nghĩ gì vậy?" Khương lão phu nhân hỏi.

"Mẹ, Lê nhi hiện đã mười lăm tuổi rồi, con cái nhà bình dân mười lăm tuổi mới vào học, còn con cái của hoàng thất thì tám tuổi, con cái công khanh mười tuổi đã vào học. Lê nhi tuy vào học muộn, nhưng cũng giống như con cái nhà bình dân thôi."

Khương lão phu nhân nhìn Khương Nguyên Bách: "Con biết ta hỏi không phải chuyện đó. Tuổi vào học của Nhị tiểu thư không quan trọng."

Khương Nguyên Bách do dự một chút rồi nói: "Mẹ, Lê nhi tuy trước đây có lỗi lầm, nhưng biết sửa lỗi cũng chưa muộn, lúc đó nó còn nhỏ, không thể để những lỗi lầm khi còn trẻ ảnh hưởng đến tương lai."

Khương lão phu nhân cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới nói: "Con đã quyết định rồi, thì cứ làm vậy đi." Trân Châu, bà gọi nha hoàn bên cạnh, "lấy bộ văn phòng phẩm bằng gỗ tử đàn từ kho tặng cho Nhị nha đầu."

*văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên)

Trân Châu nhanh chóng đứng dậy, Khương Nguyên Bách thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Nói thêm vài chuyện về việc học sau này của Khương Lê, Khương Nguyên Bách mới rời đi. Sau khi ông rời đi, tiểu tỳ bên cạnh Khương lão phu nhân hỏi: "Lão phu nhân không muốn nhị tiểu thư vào học sao?"

"Ta không muốn thì đã không tặng văn phòng phẩm cho nó."

Tặng văn phòng phẩm để thể hiện sự ủng hộ của Khương lão phu nhân với việc Khương Lê vào học. Những người khác trong phủ thấy vậy, dù có ý kiến gì cũng không dám nói ra.

"Vậy..." Phỉ Thúy không hiểu.

"Nguyên Bách là con ta nuôi lớn, tâm tư của nó khó đoán, ta sợ nó có ý đồ gì với Lê nha đầu. Nhưng hiện tại Lê nha đầu không còn dễ dàng bị thao túng nữa."

"Ta sợ cha con nó vì chuyện này mà mâu thuẫn, nhà cửa không yên."

...

Lúc Khương lão phu nhân đang nói chuyện, ở hậu viện Khương phủ Khương Ấu Dao vừa đập vỡ một cái ấm trà.

Khương Ngọc Nga xót xa nhìn cái ấm trà tử sa đó, ấm trà như vậy đem bán bên ngoài cũng đáng giá trăm lượng bạc mà Khương Ấu Dao lại làm vỡ lại chẳng chút để ý.

"Khương Lê! Sao cha lại quyết định cho Khương Lê vào Minh Nghĩa Đường? Cô ta nói gì với cha vậy!" Trước mặt Khương Ngọc Nga và Khương Ngọc Yến, Khương Ấu Dao không hề che giấu sự phẫn nộ của mình.

Khương Ngọc Yến sợ hãi co rút lại, Khương Ngọc Nga lại hùa theo: "Chắc chắn Khương Lê nói gì đó với đại bá phụ, cô ta thật lắm mưu mô, mới về phủ không lâu mà đã lấy lòng được đại bá phụ. Ồ, phải rồi," Khương Ngọc Nga còn có ý muốn chọc tức Khương Ấu Dao, bèn nói: "Nghe nói tổ mẫu cũng tặng Khương Lê một bộ văn phòng tứ bảo bằng gỗ tử đàn, chính là bộ mà trước đây tam tỷ muốn nhưng tổ mẫu không cho. Khương Lê thật không đơn giản, không chỉ lấy lòng đại bá phụ mà còn cả tổ mẫu nữa."

Nghe vậy, Khương Ấu Dao ngớ người, rồi lập tức hỏi lại: "Ngươi nói thật không? Tổ mẫu thật sự tặng Khương Lê bộ văn phòng tứ bảo bằng gỗ tử đàn?"

"Tất nhiên là thật." Khương Ngọc Nga nhún vai, " Toàn bộ hạ nhân ở Vãn Phụng Đường đều thấy."

"Con tiện nhân này!" Khương Ấu Dao giận dữ. Bộ văn phòng tứ bảo đó cô rất thích, đã xin Khương lão phu nhân mấy lần mà không được nay Khương lão phu nhân lại tặng cho Khương Lê, chẳng phải là đang tát vào mặt cô, nói cho người khác biết cô không bằng Khương Lê!

"Không được, ta phải đi tìm mẫu thân," Khương Ấu Dao nói: "Không thể để Khương Lê vào Minh Nghĩa Đường!"

"Tam tỷ," Khương Ngọc Nga kéo cô lại: "Hiện tại lão phu nhân và đại bá phụ đã nói rồi, chuyện Khương Lê vào Minh Nghĩa Đường đã là chắc chắn. Tam tỷ giờ nói cũng đã muộn, nhưng ta nghĩ Khương Lê vào Minh Nghĩa Đường là không biết trời cao đất rộng. Cô ta không nghĩ xem, Minh Nghĩa Đường có bao nhiêu tiểu thư nhà quyền quý, ai dám làm bạn với cô ta. Hơn nữa, tài học của cô ta kém cỏi, không biết gây ra bao nhiêu trò cười, chẳng phải sẽ trở thành cái bóng của tam tỷ, bị người ta cười chê sao?"

Khương Ấu Dao nghe vậy mới dần bình tĩnh lại. Khương Ngọc Nga nói cũng có lý, cô nói: "Nói thì vậy, nhưng cô ta luôn lượn lờ ở trước mắt ta , thật là khó chịu!" Nghĩ đến việc Khương Lê có thể sang Quốc Tử Giám bên cạnh để làm gì đó với Châu Thế Tử, Khương Ấu Dao cảm thấy khó chịu vô cùng.

"Tam tỷ, nhịn một chút sẽ yên chuyện lớn." Khương Ngọc Nga cười nói.

Sau khi Khương Ấu Dao bình tĩnh rời đi, Khương Ngọc Yến hỏi: "Ngũ muội, sao muội lại kích động tam tỷ đối phó nhị tỷ?"

Khương Ngọc Nga cười lạnh: "Ai bảo cô ta không biết thân biết phận!"

Tam phòng ở Khương phủ vốn đã yếu thế, vì là con nhà thiếp. Khương Ngọc Yến và Khương Ngọc Nga được vào Minh Nghĩa Đường học, cũng nhờ Khương Nguyên Hưng ngày đêm nịnh bợ Khương Nguyên Bách mới có được cơ hội. Trong lòng Khương Ngọc Nga, vừa tự ti vừa tự phụ. Khương Ngọc Nga có tâm hồn cao ngạo, quyết không kém ai, về tài học cả nhà họ Khương, xuất sắc nhất chính là Khương Ngọc Nga.

Khương Ấu Dao có thể không cần danh hiệu tài nữ thì vẫn là viên ngọc quý của Khương gia, còn Khương Ngọc Nga muốn dùng danh hiệu tài nữ để tô điểm thêm cho mình. Đây là điều duy nhất cô tự hào, Khương Ngọc Nga cảm thấy mình vượt trội hơn Khương Lê con gái chính thất, khiến cô thấy tự tin.

Nhưng bây giờ, Khương Nguyên Bách lại cho Khương Lê vào Minh Nghĩa Đường. Như vậy, bốn tiểu thư của Khương gia đều như nhau, một người vốn kém xa mình nay đột nhiên đuổi kịp, cảm giác tự hào của Khương Ngọc Nga biến mất, Khương Lê chính là người gây ra tất cả điều này.

Để không làm mất đi hào quang của mình, trừ phi Khương Lê sống tệ hơn cô. Khương Ấu Dao và Khương Lê vốn đã như nước với lửa, chỉ cần khơi mào một chút sẽ có vô số mâu thuẫn.

Khương Ngọc Nga chỉ cần đứng một bên thêm dầu vào lửa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.