Buổi chiều khi tan học nó với anh với cô lại về cùng nhau.Anh với nó cứ chơi game với nhau không để ý đến cô.Không hiểu sao Hân Hân lại có cảm giác rất khó chịu khi thấy nó với anh ở gần nhau.Cô chạy thật nhanh về nhà trước để mặc 2 đứa kia đang chơi game.Nó với anh không biết chuyện gì nên vẫn thản nhiên chơi game.Cô chạy vào phòng riêng đóng sầm cửa lại.Dựa lưng vào tường cô thẫn thờ nhìn về phía trước.Đôi chân yếu ớt đứng không vững ngã quỵ xuống sàn.Nước mắt bắt đầu chảy...Cô đập phá đồ đạc trong phòng.
-Tại sao,Cậu không quan tâm đến tôi chứ?-Nó hét lên dù biết sẽ không có câu trả lời vọng lại.Bama cô nghe thấy liền chạy lên phòng cô,gõ cửa lâu mà không thấy tiếng trả lời ông phá cửa xông vào.Đồ đạc trong phòng bừa bộn hết chỗ nói,nó vốn rất sạch sẽ mà phòng nó chưa bao giờ như thế này cả.Cô nằm ngất trên sàn,thấy thế ba cô chạy đến bế cô ra ô tô cùng mẹ cô đến bệnh viện.Thấy vẫn còn giọt nước mắt đọng lại mẹ cô đau lòng lắm.
-Sao con bé lại khóc đến nông nỗi này chứ?-Bà khóc hỏi ông
-Con bé nó yếu từ bé tôi đâu có cho nó làm việc nhà,tránh tiếp xúc với con trai hung dữ vậy nó khóc vì cái gì chứ?Tôi cũng không bắt nó học quá nhiều mà!Từ lúc chuyển đến đây tôi chỉ cho nó chơi với Vương Nguyên và Thiên Nhi thôi!Mà 2 đứa nó tốt lắm không làm hại nó đâu!-Ông khẳng định.
-Vâng!-Bà trả lời xong thì cũng đến bệnh viện.Hai ông bà đưa cô vào trong bệnh viện.
---Ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-duong-thien-ti-cau-la-tia-nang-am-ap-nhat-doi-voi-toi/61772/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.