Cao trung năm thứ nhất cứ thế mà qua đi nhưng buổi chiều ấy vẫn còn mãi trong Lam. Không mờ nhạt, không rõ ràng mà mơ hồ đến lạ. Hơn nửa năm Lam dường như không có một chút thông tin gì về cậu. Nó trở nên khép kín như trước. Hơn nữa chương trình học rất nặng nên Lam dành chọn thời gian cho việc học. Nhưng đó cũng chỉ là cái cớ, Lam đang trốn chạy, trốn chạy chính tình cảm của mình. Trong cái vòng luẩn quẩn của tình cảm, con người ta càng trốn chạy lại càng lún sâu, như một mê cung không lối về. Tự lừa dối mình rằng tình cảm đã hết là tự làm đau mình. Lam không biết rằng nó đang như thế hoặc là Lam vờ như không biết.
Tháng 8, tiết trời đẹp. Nắng chiếm chọn bầu trời ôm vào mình cả đất trời bao la. Không gay gắt như nắng hạ cũng không quá yếu ớt như mùa đông. Nắng thu mang trong mình nét gì đó rất riêng. Trong veo, thuần khiết, tựa như thời niên thiếu của mỗi người. Thu làm cho Lam nhớ Hà Nội quá. Đã bao lâu chưa được về thăm nhà, chưa được lang thang góc phố lúc tan tầm, chưa được cùng Thư ghé qua nhà sách, chưa được ăn những món ăn ven vỉa hè...Lam xin phép bố mẹ về thăm nhà 1 tuần trước khi vào năm học mới. Bước xuống lòng đường Hà Nội, Lam thấy xao xuyến lạ. Chọn một bó hoa cúc còn vương màu nắng Lam đến thăm ba má. Lam ở đó suốt mấy tiếng, cẩn thận lau chùi bức ảnh. Trời cũng dần ngả về chiều. Từng đợt gió thổi nhẹ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-duong-thien-ti-cau-la-than-tuong-cua-toi/2509746/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.