Chương trước
Chương sau
Edit: Silent

  Lão Trần biết rõ, nếu không giàu, mình có lẽ chỉ là một lão già không ai thèm yêu.

  Cũng may có tiền, hơn nữa còn rất có tiền, nhiều người muốn kết bạn, nhưng năm ngoái bị lừa một lần nên không tìm bạn nữa.



  Chuyện lão Trần bị lừa không có gì hay để nói, gặp người xấu lại coi kẻ lừa đảo như bạn tốt, sau khi bị lừa thì lấy lại được một nửa số tiền, nửa còn lại tên kia nói đánh bài thua hết rồi, lão Trần muốn đòi chỉ có thể lấy mạng ra đền.

  Lão Trần không định lấy mạng tên kia, ngại dơ, quyết định bỏ qua, nhưng Trần Lôi Lôi không chịu, cô lén lão Trần một mình đi đòi tiền, cuối cùng lấy lại được phần còn lại từ tên kia.

  Sau này khi lão Trần biết chuyện gần như sợ chết khiếp, mắng Trần Lôi Lôi một trận, Trần Lôi Lôi tức giận đập đầu vào tường hét lên rằng đầu mình cứng như sắt.

  Lão Trần nghĩ cô bị bệnh, chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện khám não, phát hiện đầu cô cứng như sắt thật.

  Vì đập đầu vào tường, đầu không sao, tường lõm xuống một mảng nhỏ.

  Mặc dù sự thật sau đó đã chứng minh bức tường nhà lão Trần rất xốp, nhưng cô con gái giúp đỡ thực sự rất đàn ông, lão Trần cảm giác an toàn đến mức có lúc còn nghi ngờ Trần Lôi Lôi lưỡng tính.

  Quay lại chuyện chính, chắc chắn có người nhất định rất tò mò tại sao lão Trần bám lấy lão Dịch không buông, thực ra ngoài mong muốn làm rõ tính hướng lão Dịch, còn một điểm nữa là tin vào mắt nhìn người của con gái mình.

  Cảm thấy nhân vật mà con gái thích chắc không quá tệ, sự tự tin khó giải thích ở con gái khiến anh bất giác có ấn tượng tốt với lão Dịch.

  Thật ra, lão Trần cũng hiểu loại hảo cảm này có khả năng khiến mình lỗ sạch vốn, nhưng cuộc sống hai mươi năm cô đơn với đứa con thơ và sự độc lập của đứa con gái khi trưởng thành khiến anh có nhu cầu cấp bách cần được an ủi, vậy nên giống như con thiêu thân lao vào bóng đèn mà nhào lên người lão Dịch.

  Một lúc lâu sau, lão Dịch hiểu suy nghĩ của lão Trần, nói nếu rảnh rỗi quá sao không kiếm việc mà làm, tìm công việc nào đó tiêu khiển giết thời gian.

  Lão Trần nghe lời hắn liền nộp đơn xin làm nhân viên chuyển phát nhanh trong tiểu khu, ngày đầu tiên về nhà bị phơi nắng thành một cục màu đen, buổi tối lão Dịch giúp xoa thật lâu, mãi vẫn không bình thường được, cuối cùng làm được một ngày đã bỏ xó, bị lão Dịch mắng không biết làm chỉ biết hưởng.

  Lão Trần không chịu, để chứng minh mình có khả năng làm việc, trắng lên được chút lại đi chuyển phát nhanh lần nữa, kết quả là lúc mang lên lầu, hàng chuyển phát phía dưới bị trộm hai món, về sau Trần Lôi Lôi phải bồi thường, bắt ở trong nhà không được phép ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.