Khi lão Dịch lái xe ra khỏi gara sắc trời vẫn còn sớm, sờ cái bụng xẹp lép, đột nhiên cảm thấy buồn bực.
Tiêu nhiều tiền thế mà chỉ gặp được một tên đẩy mạnh tiêu thụ, sớm biết vậy thà đưa số tiền đó cho Trần Cố còn hơn, tốt xấu gì cũng không bị bỏ đói.
Nghĩ đến đây, đầu óc lão Dịch trong phút chốc trở nên sống động, trực tiếp quay đầu xe đi thẳng đến nhà lão Trần.
Lão Trần đang ngủ trưa.
Sau khi Trần Lôi Lôi lên đại học bắt đầu không có việc gì làm, mỗi khi không có việc sẽ tìm mọi chỗ kiếm việc để làm, nếu thật sự không có thì trở về phòng trùm đầu ngủ, thề ngủ bù cho hai mươi năm đã qua kia.
Lão Dịch biết không được mời mà đến rất không phải phép, nên đi siêu thị mua vài món.
Lão Trần vừa mở cửa đã nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đang cười cả người đều choáng váng, vài giây sau liền vội vàng rụt tay gãi mông hỏi: “Ngài là vị nào vậy?”
”Là anh trai đây.” Lão Dịch nghiêng người bước qua lão Trần chui vào cửa, thay dép hỏi: “Không trồng trọt gì à?”
“À,” Lão Trần ngơ ngác trả lời, “Tôi quên mất.”
“Tôi trồng phụ được không?” Lão Dịch chủ động xin ra trận.
Lão Trần do dự một hồi, gọi Lão Dịch: “Dịch Lãng?”
Thấy phản ứng của anh quá chậm, lão Dịch bước tới vỗ vai: “Sao vậy? Không khỏe hả?”
“Không,” Lão Trần dụi mắt, “Cận thị, không đeo kính áp tròng nhìn không rõ lắm.”
Lão Dịch nghe muốn cạn lời: “Không nhìn rõ còn ra mở cửa?”
“Quên.” Lão Trần vừa nói vừa đi vào phòng ngủ tìm kính gọng đen đeo vào, lão Dịch đi theo, thấy hai lọn tóc sau đầu, hơi ngứa tay vỗ nhẹ một cái.
Lão Trần quay đầu nhìn hắn, giọng điệu như dỗ con nít: “Đừng quậy.”
.
Lão Trần đeo kính xong trước mắt như mở ra một chân trời mới, đi một vòng quanh lão Dịch, sau đó cúi xuống ngửi ngửi, cuối cùng vỗ tay khen: “Người dựa y trang mã dựa an*, trông anh như chưa đến ba mươi vậy đó.”
*Người dựa y trang mã dựa an (人靠衣装马靠鞍: Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên) loại yên ngựa trang bị khác nhau khi cưỡi sẽ rất khác, loại quần áo mà một người mặc cũng sẽ phản ánh sở thích và nội hàm của một người.
Lão Dịch từ nhỏ đã quen bị người khác nhìn như vậy, không cảm thấy khó chịu, đợi đến khi lão Trần nhìn xong liền nói: “Tôi đói bụng.”
Lão Trần ngẩng đầu nhìn thời gian: “Anh còn chưa ăn cơm?”
Lão Dịch ngượng ngùng nói sự tình xảy ra hôm nay, đáng thương gật đầu,”Bận quá, chưa kịp ăn.”
Chưa tới mười phút sau, bát cơm rang thơm phức đã ra khỏi nồi.
Để cân bằng dinh dưỡng, lão Trần không chỉ thêm trứng và thịt trưa vào cơm, còn thêm bắp và cà rốt thái hạt lựu, từng hạt cơm nở đều, dù nhìn ở góc độ nào thì bát cơm cũng đủ cả màu sắc, mùi thơm vị ngon.
Lão Dịch cầm đũa bắt đầu ăn, ăn xong hối hận không kịp chụp ảnh lưu lại.
Lão Trần thấy hắn ăn rất vui vẻ, nghĩ đến mấy con heo mình nuôi hồi nhỏ, ho khan hỏi lão Dịch: “Ăn nữa không?”
Lão Dịch ngẩng đầu, “Được ăn thêm sao?”
“Được,” Lão Trần giơ tay lấy một hạt cơm trên cằm hắn, “No là được, tôi không bỏ đói anh đâu.”
Lão Dịch cảm động, ước một cái: “Tôi muốn ăn thịt kho tàu hôm qua. “
”Không có, “Lão Trần nhanh chóng từ chối, “Ăn nhiều thịt không tốt đâu, tôi chiên cho anh một quả trứng nha.”
Lão Dịch bĩu môi.
Lão Trần thấy vậy cười toe toét: “Nhưng nếu ở lại ăn tối, tôi sẽ nấu thịt kho tàu cho anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]