Edit: Mean
Lão Dịch gửi số cho lão Trần xong, một tuần sau đó tâm trạng đều không tốt, chiều thứ sáu hắn nhận được cuộc gọi từ Vưu Thanh.
”Chú, tối có đến không?”
Lão Dịch nào còn tâm trạng muốn đi, cho nên từ chối: “Không, không có thời gian, lần sau lại nói.”
”Vậy thì lần sau,” Vưu Thanh nói, “Bọn họ nghe nói chú có bạn trai, còn muốn nhìn bạn trai chú một chút.”
Nghe vậy mặt lão Dịch không hiểu sao nóng lên, ho khan lung tung ứng phó vài câu rồi treo máy.
Sau khi màn hình điện thoại tối đi, hắn mở ngăn kéo lấy ra một cái điện thoại khác, mở WeChat nhấp vào hộp thoại trên cùng.
Nội dung trò chuyện của hắn với đối phương dừng lại ở đoạn tán gẫu buổi trưa, lão Dịch nhìn chằm chằm vào chữ “Ồ”, thầm nghĩ may mà mình chưa cho số đồng nghiệp, nếu không thái độ của hắn sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí thân thiện với người ta thì sao đây.
Lão Dịch nghĩ ngợi rồi bắt đầu gõ: “Đang bận gì vậy?”
Ước chừng năm phút đồng hồ, bên kia trả lời: “Nấu cơm.”
”Ồ,” Lão Dịch gửi một biểu tượng cảm xúc, “Mỗi lần tìm anh toàn bận nấu cơm, chắc anh nấu cơm ngon lắm nhỉ?”
“Cũng được.” Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia gửi qua một bức ảnh.
Lão Dịch mím môi nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp ba món một canh, nghĩ chỉ có một người nấu nhiều món như vậy cho ai ăn, sao phải chụp cho người chưa gặp mặt xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-dai-thuc-va-tran-dai-thuc/2506254/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.