Edit: Mean
Trên bàn ăn, bên trái có hai người, bên phải một người. Ba người bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, không nói lời nào.
Bầu không khí khá áp lực, lão Dịch hắng giọng nói: “Quần áo của em… Hơi lòe loẹt.”
Trần Lôi Lôi nhìn xuống nói, “Ừm, muốn thay đổi phong cách nên cố ý mua kiểu này, hình như cũng có mẫu nam, muốn giới thiệu cho không?”
Thấy thái độ con gái rất tốt, lão Trần vội vàng nói: “Mua khi nào vậy? Chưa thấy con mặc bao giờ.”
Trần Lôi Lôi liếc sang: “Mua rất lâu rồi, trước kia bố nhận chuyển phát nhanh cho con mà, quên rồi sao?”
Lão Trần nghe xong lập tức im lặng, liếc lão Dịch bên cạnh, lo lắng xem tình huống hiện tại nên giải quyết như thế nào.
“Bố làm gì ở đây?” Trần Lôi Lôi hỏi, “Muốn thân thiết với con rể sao?
Lão Trần thở dài, không biết phải trả lời thế nào.
Lão Dịch nhướng mày, bất mãn nói: “Làm con rể khi nào?”
“Lúc nào cũng vậy mà.” Trần Lôi Lôi nói, “Anh không chia tay với em.”
“Vậy bây giờ chia tay.” Lão Dịch trợn trắng mắt.
”Được,” Trần Lôi Lôi đứng lên, “Chúng ta chia tay, tôi về.”
Thấy cô rời đi, lão Trần gọi: “Hôm nay không có lớp à?”
”Không, con về nhà ăn cơm hộp.”
“Cơm hộp gì chứ,” Lão Trần kéo cô, “Ở đây ăn đi.”
Trần Lôi Lôi không muốn: “Con không muốn ăn cơm ở nhà bạn trai cũ.”
Lão Dịch nghe vậy hai mắt bay lên trời, nắm lấy tay lão Trần nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-dai-thuc-va-tran-dai-thuc/2506243/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.