Chuyển ngữ: Cực Phẩm 
Cha… nuôi… 
Tiêu Tê chấn động một lát, bước đến gần, cho hắn một bốp: “Nói tầm bậy cái gì đấy?” 
Đồ mặc để tập thể dục được thiết kế hở tay hở lưng, Trương Đại Điểu buông ly rượu đỏ xuống, nhìn cánh tay với đường cong lưu sướng, bây giờ bị tiểu kiều thê đánh đỏ một mảng. Hơi nhướng mày, túm cổ tay Tiêu Tê, kéo người vào lòng: “Tiểu mèo hoang, học được cào người rồi đó, đúng không, hửm?” 
“Có phải anh lại… Ưm…” Môi lưỡi mang theo mùi rượu, chặn câu nói tiếp theo ở trong cổ họng. 
“Lại cái gì?” Trương Thần Phi cọ cọ môi của tiểu mèo hoang, khẽ liếm một cái, “Nói cho cha nuôi nghe xem, buổi trưa có ngoan ngoãn ăn cơm không?” 
“Anh chiếm tiện nghi đủ rồi đó!” Tiêu Tê đẩy hắn, không hiểu rõ đây là loại kịch bản gì. 
Ánh mắt Trương Đại Điểu hơi tối đi, quấn eo tiểu kiều thê ném lên giường, vỗ lên cái mông vểnh kia một cái: “Hôm nay sao lại hư thế hả, là muốn bị ai dạy dỗ đấy à?” 
Dứt lời, một tay đưa đến cổ áo tính cởi cà vạt trói người lại, mới phát hiện mình mặc áo không có cổ cũng chẳng có cái gọi là cà vạt. Chỉ đành xấu hổ bỏ tay xuống, mò tới tính cởi quần của Tiêu Tê. 
“Này!” Tiêu Tê thình lình bị cởi quần tây, lại còn bị đánh một cái. 
Không đau, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Giày đã sớm bị đạp rơi, Tiêu Tê cuộn tròn ngón chân, đỏ rực từ cổ đến tai. 
“Xấu hổ à?” Trương Thần Phi cười mò lại gần, nằm nghiêng người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ao-tien-sinh-dior-tien-sinh/1330648/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.