Lưu Anh Nam rón rén đóng cửa phòng, hai Hoa Vĩ trong gương ngoài gương đều không chú ý tới hắn, một người đang vùng vẫy như muốn phá gương ra ngoài, một người mặt đầy kinh văn như đang hát karaoke.
Nếu là người bình thường nhìn thấy màn quỷ dị này, cho dù không bị hù chết thì cũng phải phun máu ba lít.
Sớm đã từng nói, trên thế gian có một món đồ cực âm mỗi gia đình đều có, có thể thấy hồn ma, đó chính là gương.
Phản ánh từ trong gương luôn luôn là mặt chân thật nhất, sâu xa nhất của mỗi người soi gương. Thậm chí có thể nói, soi ra chính là linh hồn con người.
Vậy thì tình huống vừa rồi…
Lưu Anh Nam nhíu chặt mày, nghĩ đến vài khả năng, trong đó có một khả năng gần sát nhất cũng đáng sợ nhất.
Đúng lúc này Lăng Vân xử lý xong công vụ đi tới, thấy Lưu Anh Nam đang đứng trong hành lang, cô tới gần hỏi:
- Anh sao thế?
Do đang ở nhà mình, lại không có người khác ở đây, cho nên Lăng Vân rất buông lỏng, giọng không nhỏ, Lưu Anh Nam vội che miệng cô, tốt nhất đừng kinh động người bên trong.
Lưu Anh Nam kéo Lăng Vân, tìm bừa một căn phòng rồi xông vào. Vừa vào cửa liền nhìn thấy ảnh chụp nghệ thuật của Lăng Vân treo trên tường, Lưu Anh Nam suýt ngất, lúc nãy tìm cả ngày cũng không tìm thấy phòng Lăng Vân, lần này tiện tay đẩy một cánh cửa thì lại đúng…
- Anh lúc nãy lén lén lút lút ở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057716/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.