Khi Hồng Hà bơm căng hơi cho búp bê, hạ quyết tâm để búp bê xung phong lên trước, cô tự mình hòa âm ở đằng sau, rốt cuộc có thể lấy đủ dũng khí đi ra ngoài.
Vừa ra cửa đã nhìn thấy Lưu Anh Nam cởi sạch sành sanh, đang ngồi trên giường hú gọi thần binh sống lại. Nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngước đôi mắt say lờ đờ nhìn về phía bên này, ánh mắt đó vừa như gió vừa như mưa, không nhìn ra chút thần thái nào. Hắn đích thật đã say, Hồng Hà chưa từng thấy Lưu Anh Nam như vậy, thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng tới.
Tuy Lưu Anh Nam rất nhiều lúc không nghiêm túc, nhưng ảnh hưởng sâu sắc nhất tới Hồng Hà vẫn là sự bình tĩnh và khí phách khi đối mặt với du hồn dã quỷ của hắn. Song bây giờ nhìn lại, hắn dẫu sao vẫn là một tên đàn ông thối tha sống sờ sờ, biết khóc biết cười biết uống say, thích cái đẹp thích cười thích "hoa cúc".
Lưu Anh Nam mắt lờ đờ nhìn Hồng Hà ôm búp bê, ợ hơi rượu, đầu lưỡi cũng ngắn đi một khấc, lẩm bẩm nói:
- Anh hình như uống hơi nhiều rồi, nhìn em đều nhìn ra bóng trùng…
Hồng Hà bó tay, con búp bê bơm hơi này rõ ràng kém cô quá nhiều, không ngờ có thể coi thành bóng trùng, đây chẳng phải mắng người sao!
Hồng Hà nén giận, nũng nịu hô một tiếng:
- Ông xã, em tới rồi…
Nói xong, không đợi Lưu Anh Nam phản ứng lại, cô ném con búp bê tới, như nhào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057711/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.