Xe lửa kêu xình xịch lao về trước, chỉ mất hơn một giờ đồng hồ liền đi tới thủ đô ai ai cũng hướng về, trung tâm văn hóa kinh tế chính trị của đất nước.
Mỗi ngày đều có hàng trăm vạn người tới đây, hoặc du lịch ngắm cảnh, hoặc định cư trú lại, hoặc tìm việc làm công, tóm lại ai ai cũng hướng về cuộc sống thoải mái sầm uất ở nơi đây, nhưng đa phần người là lòng đầy ước ao, chuẩn bị thực hiện hoài bão, thi triển quyền cước mà tới. Cuối cùng đều là mang theo hành lý, để lại nỗi thương cảm vô tận, máu và mồ hôi, mang theo oán niệm lặng lẽ rời đi.
Con người luôn hướng về chỗ cao điều này tự nhiên không sai, nhưng còn phải lượng sức mới được.
Vài ngày trước thấy một thanh niên 9x viết thư cho chính phủ, nói mình rất khổ sở, cô ả ở xa ngàn dặm tới thủ đô làm công, hy vọng gây dựng lên một mảnh trời riêng cho mình. Nhưng vừa tới vài ngày, do du lãm danh lam thắng cảnh của thủ đô, quen thuộc với hoàn cảnh liền tiêu hết tiền dùng để gây dựng sự nghiệp, sau đó lăn lộn làm nhân viên phục vụ trong quán ăn cỡ nhỏ nào đó, lương tháng mới chỉ hơn ngàn, hoàn toàn không ăn nổi thịt, cuộc sống cực kỳ nghèo khó, viết thư cho chính phủ hy vọng có thể gây sự chú ý, được sự coi trọng, nhận được cải thiện.
Nhưng, cô vừa tới, đầu tiên không căn cứ theo năng lực và đặc điểm của mình đi tìm công việc tương ứng, ngược lại tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057653/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.