Người Tây đồng ý yêu cầu của Lưu Anh Nam, Lưu Anh Nam hỏi gã trả lời.
Mà Lưu Anh Nam chính là vì đùa giỡn gã, chọc giận gã, khiến gã nói ra mục đích dưới tình huống cảm xúc kích động.
Cho nên hắn đem ý xấu đầy bụng của mình phọt ra không ít, ngay dưới sự chăm chú cắn môi nhịn cười của Lăng Vân, tìm đến giấy và bút, xoạt xoạt xoạt viết lên giấy:
- Địch sưởng, thiết hưởng, cừ nhuy, nhu tháp, hồ điều, mô phương, ăn ***, mâu địch, điệt điệt…
Lưu Anh Nam giao tờ giấy cho người tây, làm tư thế mời, nói:
- Trong những từ này, anh chỉ cần có thể đọc đúng bất kỳ một từ nào, xem như anh thắng.
Người Tây cầm tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đôi mắt đỏ như máu kia tỏa sáng, trong miệng lẩm nhẩm:
- Không biết, không biết, không biết, ăn ***, không biết…
Lăng Vân ở đằng sau Lưu Anh Nam, bàn tay hung ác nhéo thịt nơi eo của hắn, cả hàm răng cắn chặt bờ môi đỏ, mặt nạ trên mặt đều đang run run. Sớm đã biết tên này vừa xấu vừa đểu, bây giờ phát hiện một đặc điểm khác của hắn chính là độc địa. Song ngược lại chưa bao giờ dùng trên người cô, điều này xem như là phong độ thân sĩ của Lưu Anh Nam.
Người Tây rốt cuộc chịu không nổi, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống như mưa. Gã phát rồ xé nát tờ giấy, ánh mắt bất thiện nhìn Lưu Anh Nam nói:
- Tôi chỉ biết ăn ***.
Lưu Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057631/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.