Lưu Anh Nam vội vàng lao về phía cổng sắp đóng. Tuy Lăng Vân băng thanh ngọc khiết nhưng dẫu sao cũng là một cô gái đang tuổi xuân xanh, rất dễ bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng cảm xúc. Nếu nam nữ xung quanh đều che mặt, tìm đôi dựa vào cảm giác nguyên thủy nhất, cô cũng nhất thời xúc động thì sao?
Đây chính là miếng thịt béo ca đều nhai hai miếng trong miệng, thà nuốt nghẹn đến chết cũng tuyệt đối không khạc ra tiện nghi người khác.
Khi hắn vừa tới cửa thì bị người đàn ông da đen như cột nhà cháy ngăn lại. Anh ta sững sờ vươn tay về phía hắn, xì xồ nói một một chuỗi tiếng nước ngoài. Lưu Anh Nam nhất thời choáng váng, cuối cùng vẫn là người đàn ông chính quốc gày gò có chút giống phiên dịch viên ra mặt, hỏi:
- Xin lỗi tiên sinh, xin hãy đưa thiệp mời của ngài ra.
Lưu Anh Nam lúc này mới nhớ tới lời của tài xế, người ta là vũ hội tư nhân do hội sở tư nhiên tổ chức, người tham dự ắt phải nhận được giấy mời. Chỉ nhìn xe sang đỗ bên ngoài thì biết, người hôm nay đến đây không giàu thì cũng danh giá.
Chưa nói vũ hội hôm nay, cho dù bình thường muốn đi vào hội sở như pháo đài quý tộc này cũng chẳng phải dễ dàng. Nghe nói phí vào hội ít thì trăm vạn, nhiều thì ngàn vạn, giống như gia nhập trở thành hội viên thì có thể thoát khỏi ngày tận thế vậy.
Lưu Anh Nam không có thiệp mời nhưng vẫn vội vã đi vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057625/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.