Nhậm Vũ sắc mặt trắng bệch, sợ đến run rẩy cả người, cứ thế một chiếc giường bệnh, Lưu Anh Nam vừa nằm xong cô liền nằm luôn, không nằm không được, sợ đến không đứng dậy nổi.
Thảo nào nhìn bức tranh luôn cảm thấy có cảm giác rờn rợn, thì ra là vẽ theo ảnh người chết trên bia mộ. Đây, đây cũng quá đáng sợ!
Nhậm Vũ run rẩy toàn thân, thậm chí không dám nhìn Lý Đại Duy ở giường bên. Tên này rõ ràng là kẻ điên mà, cho dù cậu thích vẽ tranh, vì vẽ tranh mà sống, không có người mẫu thì cậu hãy đổi sang vẽ tranh phong cảnh sơn thủy, chim chóc, hà tất phải nhất định vẽ người chứ. Hơn nữa còn tới nghĩa trang vẽ tranh, đây chẳng phải kẻ điên sao.
- Cậu ta, căn bệnh của cậu ta có liên quan tới những bức tranh này sao? –Nhậm Vũ rất lâu mới bình tĩnh lại, thoạt nhìn còn tiều tụy hơn cả Lưu Anh Nam mất máu quá nhiều. Không ai muốn cuốn vào trong sự kiện yêu ma quỷ quái đáng sợ như vậy, nhưng một vài người đã định trước muốn trốn cũng trốn không xong.
Lưu Anh Nam nhún vai nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Ngoài đó ra, không cách nào giải thích về căn bệnh quỷ dị của cậu ta cả.
- Ý anh nói, nơi đây có quỷ? –Nhậm Vũ vừa nghe càng sợ hãi, chui thẳng vào trong chăn, nào là bệnh viện, bác sĩ, toàn bộ đều vứt ra sau đầu.
Lưu Anh Nam cảm thấy nơi đây rất có khả năng có quỷ, nhưng hắn lại có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057604/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.