Hồng Hà xem như đã hiểu ra, Lưu Anh Nam hoàn toàn không để tai nạn xe thảm khốc, quỷ mê tâm hồn đáng sợ ban nãy vào trong mắt. Không cần hắn nói Hồng Hà cũng nhìn ra được, bây giờ hắn chỉ có hai ý nghĩ, một là tiếp tục lái xe, hai là chui vào chăn với cô.
Lúc này Lưu Anh Nam còn đang tìm lỗ nhét chìa khóa trong xe, một bên vừa tìm vừa rầu rĩ chửi đổng:
- Cmn quái lạ, không có lỗ sao cắm vào được, không cắm vào sao mà ngoáy được nhỉ?
Hồng Hà là một người rất trong sáng, nhưng nghe lời này cũng không tránh khỏi liên tưởng theo hướng đầy ngụ ý. Cô không muốn nghe Lưu Anh Nam nói nhảm nữa, trực tiếp ấn nút khởi động thông minh, Lưu Anh Nam nhất thời mừng rơn, khoa học kỹ thuật bây giờ quả thật phát triển ghê.
Hắn cao hứng nhưng Hồng Hà lại bối rối, tuy việc trải qua ban nãy khiến cô kinh hồn bạt bía, cũng ý thức được ngọn nguồn của Trương công tử chẳng phải dễ tra như vậy, nhưng cho dù mọi chuyện lúc nãy đều là quỷ mê ánh mắt, song cô vẫn đầy sợ hãi, không dám ngồi xe Lưu Anh Nam nữa. CÓ điều, nếu chỉ vì như thế mà quay về chui vào chăn với Lưu Anh Nam thì có vẻ hơi quá tùy tiện, quá dễ dãi, quá thuận theo, có giảm giác bị hắn gọi là đến. Nếu tập thành thói quen, sớm muộn sẽ bị đàn ông ruồng rẫy.
Ngay khi Hồng Hà khó xử thì trên con đường vắng vẻ này bỗng không biết từ nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057587/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.