Lưu Anh Nam giống như lãnh đạo thị sát đi dạo khắp đài truyền hình, bất kể là trường quay, trường quay trực tiếp, phòng hóa trang, phòng thay đồ hắn đều dám đẩy cửa đi vào, cứ vào là nhìn, nhìn xong rồi đi, không hề bị ngăn cản, ngang dọc khắp nơi, nơi đi qua mỗi người nhìn thấy hắn đều mỉm cười đáp lại, thậm chí còn có người cúi người hành lễ, rất là khách khí.
Sau đó Lưu Anh Nam mới phát hiện, thì ra trên thẻ nhân viên Hồng Hà đeo lên cho hắn dùng chữ lớn màu đỏ viết bốn chữ "khách quý thương vụ", đây là chuyên môn chuẩn bị cho những nhà tài trợ lớn kia. Đài địa phương không thể so với đài quốc gia, đều là tập đoàn tài chính lớn chủ động tới cửa cầu xin, phí quảng cáo hở ra cái là ngàn vạn đều vui vẻ gánh chịu. Mà trái ngược với đài quốc gia, sức hấp dẫn của đài địa phương thì nhỏ hơn rất nhiều, đặc biệt là đài truyền hình cấp thành phố.
Nhưng đài truyền hình cũng phải kiếm miếng ăn, nhất là sau khi thương nghiệp hóa, ngân sách của nhà nước ít đi, đài truyền hình cũng dần đi lên con đường tự chịu lời lỗ, tiền quảng cáo trở thành miếng thịt béo lớn nhất, cho nên các đài địa phương lớn đều muốn nghĩ mọi biện pháp nâng cao tỷ lệ thu hình của mình, chỉ có tỷ lệ thu hình cao thì mới có thương gia muốn đầu tư.
Mà các đài địa phương lớn vì nâng cao tỷ lệ thu hình, đều vắt óc suy nghĩ nghiên cứu các chương trình độc đáo, đặc biệt. Có rất nhiều đài địa phương đã thành công, ví dụ như chương trình quán ăn khuya, một MC đầu trọc gọi tới một người đàn ông đáng khinh hai mắt tỏa sáng, xung quanh đứng hai mươi bốn cô gái, hỏi người đàn ông đáng kinh n câu hỏi, ví dụ như mua nhà, mua xe, gởi ngân hàng bao nhiêu, công việc thế nào, nói được ra thì đèn sáng, không nói được thì đèn tắt, cuối cùng chọn từ trong số đèn sáng một cô gái, dắt tay dẫn ra khỏi sân khấu. Chương trình bỏ tiền gặp mặt nói chuyện thầm kín, được độc quyền trong toàn quốc, tỷ lệ thu hình cực cao, hấp dẫn vô số nhà tài trợ.
Còn có chương trình chợ bánh bao, tương tự cũng tìm một nam đầu trọc biết ăn nói làm người dẫn chương trình, thuận tiện mời một vài ngôi sao hạng B, ngôi sao hết thời, mỗi kỳ đổi một người, cùng nhau ngồi bốc phét chém gió với nam đầu trọc, cũng là chương trình khá hot.
Còn có chương trình rán đậu hũ thối, ba nam hai nữ tổ hợp lại cùng nhau, có cao có thấp có gầy có béo có lẳng lơ có ngây ngô, gọi là Family, thường xuyên vừa nhảy vừa múa trên đài, hệt như lũ quỷ múa loạn, hoặc kêu khổ nhớ vui, đau thương rơi lệ, tóm lại phong cách đa dạng, trở thành chương trình nghệ thuật tổng hợp vang tiếng trong nước, nổi bật trong ngành, tỷ lệ thu hình càng đứng đầu cả nước.
Tóm lại là vì có thể nâng cao tỷ lệ thu hình hấp dẫn nhà tài trợ, kiếm tiền quảng cáo, các đài truyền hình lớn hao hết tâm sức, rất nhiều đài không có chương trình gì hay, chỉ có thể học người khác tranh nhau bắt chước. Đương nhiên, bắt chước tốt tương tự cũng có thể hot, theo phong trào cũng có thể kiếm đủ.
Ví dụ như đài truyền hình trong vùng, bản thân không có bất kỳ chỗ độc đáo nào, đúng quy đúng củ, ngày trước chỉ có thể nhận một vài quảng cáo thuốc giả, rồi nào là đeo kính có thể hạ huyết áp, uống rượu nóng có thể trị bách bệnh…vv… mời một vài diễn viên hạng B làm chuyên gia, mời một vài người mắc chứng tuổi cao làm bộ khỏe mạnh sau khi uống thuốc, mua thuốc trong quảng cáo chỉ có một số điện thoại, đưa hàng tận nơi, ngay cả xí nghiệp sản xuất, giấy đăng ký đều không có. Ngoài những thứ đó thì chỉ có thể quảng cáo những chiếc điện thoại fake, laptop fake, gì mà chỉ bán 399 nguyên, PDA (thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân) có thể gọi điện thoại, tương tự chỉ có số điện thoại mua hàng, ngay cả nơi sản xuất đều không có, lại luôn mồm nói không hài lòng có thể đổi lại. Con mẹ nó tôi đi đâu tìm các vị chứ?
Tuy rằng những thứ này cũng là quảng cáo, song tiền quảng cáo ít đến đáng thương, thậm chí ký với đài truyền hình còn là hợp đồng chia phần trăm, chỉ cần bán được thuốc giả hoặc điện thoại fake thì mọi người mới có tiền, cho nên đài truyền hình trong vùng luôn vắng vẻ, biết phải bắt đầu thay đổi đường đi. Sau khi hoàn toàn đi lên con đường bắt chước theo phong trào mới phát sinh chuyển biến lớn.
Đặc điểm của đài truyền hình trong vùng chính là: cứ cái gì hot thì chúng ta bắt chước cái đó. Bất kể là chương trình tìm bạn, chương trình nghệ thuật tổng hợp, chương trình trò chuyện, chương trình hoa hậu, chỉ cần người xem thích, chúng ta cứ làm. Thành công có thất bại có, nhưng thân là đài truyền hình, chỉ cần có một lần thành công thì đó chính là thắng lớn, nhà tài trợ cũng tới theo, tiền quảng cáo cũng nước lên thì thuyền lên.
Cho nên, trong đài liền xuất hiện thẻ nhân viên "khách quý thương vụ" hiện Lưu Anh Nam đang đeo trên người, chính là chuẩn bị cho lúc đại diện của những tập đoàn tài chính siêu lớn tới khảo sát, một khi họ gật đầu, ấy chính là tiền quảng cáo trị giá hàng chục triệu thậm chí hơn trăm triệu.
Đài truyền hình trên đến trưởng đài phó trưởng đài, dưới xuống nhân viên bảo vệ bảo mẫu, mỗi người đều biết rằng, hễ nhìn thấy người đeo thẻ "khách quý thương vụ" thì ai nấy đều đối xử như tổ tông hiển linh vậy, ai có sai sót thì bát cơm của kẻ đó khó giữ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Lưu Anh Nam thật sự như lãnh đạo thị sát, đi ngang đi dọc, đến đâu cũng được nhiệt liệt hoan nghênh. Hắn cũng giả bộ chào hỏi với mỗi người, chỉ có điều tầng hai là ban thời sự, nào là thời sự kinh tế, thời sự pháp luật, những thứ này hắn không hề có hứng thú. Đương nhiên, nếu những nội dung này đều là thật, hắn vẫn rất có hứng thú, chỉ tiếc rằng…
Dù sao cũng đã kiểm tra mỗi một xó xỉnh của cả tầng hai, quả thật không phát hiện ra bất kỳ hồn ma nào, mà Lưu Anh Nam còn đeo "khách quý thương vụ" như thẻ thông hành, cơ hội khó có được, vừa hay đi tới ban giải trí hắn thích nhất, biết đâu lại được gặp minh tinh.
Ban giải trí là bộ phận quan trọng nhất trong chương trình của đài truyền hình, cũng là chương trình người dân thích nhất, tỷ lệ thu hình cao nhất. Cho dù là một đài truyền hình đua theo phong trào, tương tự cũng coi trọng tiết mục giải trí, cho nên ban giải trí chiếm dụng ba tầng, có phòng hóa trang chuyên dụng, phòng thay đồ, sân tập huấn, trường quay, đều là chuyên môn dành cho chương trình giải trí. Nhất là trường quay, có chương trình trò chuyện, chuyên mục tìm bạn, chương trình nghệ thuật tổng hợp, MC cũng đều bỏ số tiền lớn mời đến, hơn nữa thường xuyên có một vài ngôi sao hạng hai hạng ba gia nhập, thậm chí thỉnh thoảng cũng sẽ có ngôi sao hạng một vì phim mới hoặc Album mới mà cố ý chạy tới.
Lưu Anh Nam mang cảm xúc kích động lại thấp thỏm đi lên tầng, rất hy vọng có thể gặp được ngôi sao mình thích, nhất là những ngôi sao nữ kích cỡ 30 - 40D trở lên. Hắn không phải fan cuồng, chủ yếu là vì dò hỏi một vài bí mật "lớn" của người ta vừa trợ giúp Hồng Hà.
Tiếc thay, hắn vừa bước lên tầng của ban giải trí, còn chưa nhìn thấy bất kỳ ngôi sao nào, thậm chí ngay cả một cô gái đều không nhìn thấy thì đã bị một người đàn ông đeo kính, dáng người nhỏ thó, tay uốn hoa sen, trên đầu quấn khăn hoa ngăn lại. Quan trọng nhất là, người này còn có râu quai nón đầy mặt, mang cho Lưu Anh Nam sự kích thích thị giác cực mạnh.
Người đàn ông này ngăn Lưu Anh Nam lại, vốn vẻ mặt khó chịu, vung bàn tay sen muốn đuổi hắn đi, nhưng rất nhanh gã phát hiện ra thẻ "khách quý thương vụ" đeo trên ngực Lưu Anh Nam. Người đàn ông lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười như hoa, ánh mắt nhìn Lưu Anh Nam thật giống như nhìn thấy tổ tiên của mình hiển linh vậy. Gã kéo cánh tay Lưu Anh Nam, cả người dán sát tới, Lưu Anh Nam ngạc nhiên phát hiện, gã không ngờ còn lớn hơn cả Hồng Hà, có điều Hồng Hà còn có tiềm lực phát triển vô hạn.
- Ui da, sao ngài giờ mới tới thế, chương trình sắp bắt đầu đầu thu rồi, đang chờ ngài đó, mau theo tôi vào đi. –Người đàn ông hưng phấn khoác cánh tay Lưu Anh Nam, kéo hắn đi vào phòng quay, vừa đi vừa nói:
- Rất cảm ơn ngài có thể trực tiếp tham dự trong chương trình của chúng tôi, càng cảm ơn sự ủng hộ và trợ giúp của quý công ty với hoạt động lần này. Ngài yên tâm, tất cả tiền tài trợ của quý công ty chúng tôi đều dùng tiền nào việc nấy, mỗi phần đều dùng vào việc cần thiết, tuyên truyền mạnh mẽ. Khách quý, diễn viên mời tới cũng đều chọn lựa kỹ càng, bảo đảm có thể nổi tiếng ngay, đồng thời cũng có thể gây tiếng vang cho nhãn hiệu của quý công ty.
Rất hiển nhiên tên này chỉ nhận thẻ không nhận người, cho nên mới nhận lầm người. Song dẫu sao Lưu Anh Nam đang nhàn rỗi, vừa hay tìm việc vui, cứ coi như đâm lao phải theo lao. Nhưng vì tránh để lộ, hắn cố ý hỏi:
- Dù sao tiền chúng tôi đã đưa, tôi mặc kệ các anh dùng thế nào, chỉ cần chúng tôi có sự đáp lại là được. Anh rốt cuộc làm gì, trước kia sao tôi chưa thấy anh bao giờ, anh biết sản phẩm của công ty chúng tôi là gì không?
Dẫu sao gã đã nhận lầm mình, chứng tỏ gã không hề biết đại diện của nhà tài trợ, cho nên Lưu Anh Nam bèn đánh phủ đầu. Gã đàn ông kia lập tức cười quyến rũ, râu như kim thép, dọa Lưu Anh Nam vội vàng gạt tay gã ra, chỉ nghe gã đàn ông nói:
- Khách hàng lớn như quý công ty, trên dưới cả đài truyền hình chúng tôi toàn bộ đều biết, mỗi người đều quen thuộc với sản phẩm của công ty, cái tên càng là nằm mơ cũng có thể nói ra. Chẳng phải chính là: thuốc trừ sâu chính hãng DDVP tuyệt đối giết trăm loại côn trùng, lượng tiêu dùng dẫn dầu cả nước, phun một cái mùi bay ba ngàn dặm, tiêu diệt côn trùng có hại trăm vạn con đó sao!
Lưu Anh Nam nhịn xúc động muốn hộc máu gật đầu nói:
- Được, tôi thích câu từ quảng cáo này, xem ra các anh thật sự để tâm…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]