Trong lòng Lưu Anh Nam cảm khái vô hạn, rất muốn nhờ Mục Tuyết ra mấy đề cho hắn làm thử, sau đó giảng giải lại cho hắn, để hắn ôn lại đời học sinh một lần.
Lưu Anh Nam ở đằng sau ngắm Mục Tuyết, Mục Tuyết đang chăm chú chữa bài tập, hai người song song đạt tới cảnh giới quên mình, không hề hay biết thời gian đã qua nửa đêm, bên ngoài im phăng phắc, phía đối diện bất kể là khu phòng học hay ký túc xá sớm đã rơi vào trong bóng tối. Chỉ có ngọn đèn lờ mờ trước người Mục Tuyết phát ra ánh sáng, cùng hào quang thần thánh trên người Mục Tuyết tỏa ra.
- Á… -Đúng vào lúc này, Mục Tuyết đang hết sức chăm chú bỗng phát ra một tiếng thét toáng, chữa bài tập quá chăm chú, thậm chí khiến cô quên mất sự kiện khủng bố gần đây gặp phải. Song tuy cô quên nhưng việc vẫn phải xảy ra.
Lưu Anh Nam đang mỉm cười ngắm bóng lưng cô giống như đang thưởng thức một món trân bảo tuyệt thế, vẻ mặt rất quỷ dị, có ái mộ có sùng bái còn có đáng khinh theo thói quen.
Mục Tuyết đột ngột hét to một tiếng, quay ngoắt đầu lại, dọa Lưu Anh Nam giật nảy mình, đồng thời Mục Tuyết cũng phát hiện ánh mắt hau háu và vẻ mặt quỷ dị của hắn. Mục Tuyết lại kêu to lần nữa, biết việc này cô mới phát hiện ra, móc cài đằng sau áo ngực của cô có hai chiếc đã rời ra, ban nãy cô khom người sửa bài tập, hắn ở đằng sau coi hẳn rất rõ ràng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057544/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.