Mục Tuyết lại đứng ở cửa một hồi, rất nhiều học sinh đều phát hiện ra cô, càng lúc càng chăm chỉ. Mục Tuyết lúc này mới vui mừng bật cười, kéo Lưu Anh Nam đi sang một bên nói:
- Xin lỗi tiên sinh, bây giờ vẫn là thời gian lên lớp, chức trách vẫn còn bên người.
- Không sao, thực ra tôi vẫn rất khâm phục giáo viên tận chức trách như cô. Đương nhiên, nếu số chữ viết kiểm điểm ít một chút thì vẫn hay hơn. –Lưu Anh Nam cười nói.
Mục Tuyết cũng mỉm cười theo, nhưng không hề có ý giảm bớt số chữ viết kiểm điểm.
Rời khỏi phòng học, rời khỏi đám học sinh, Mục Tuyết lại biến thành cô gái bảo thủ bị sự kiện quỷ dị quấy nhiễu kia. Cô cảm thấy cả ngôi trường đều khác thường, tràn ngập hơi thở khủng bố, cô vốn kéo Lưu Anh Nam đi thẳng tới khu nhà đáng sợ nhất nhưng bây giờ là thời gian lên lớp, bất kể là giáo viên hay học sinh đều không thể về ký túc xá. Cho nên tuy Mục Tuyết rất sợ hãi, rất sốt ruột nhưng cũng chỉ có thể dẫn Lưu Anh Nam dạo quanh khuôn viên trường.
Có điều không khí ở trường học này quả thật rất nghiêm cẩn, từ đầu chí cuối Lưu Anh Nam vẫn không nhìn thấy một bóng người, cho dù chuông hết giờ reo lên cũng chỉ có phòng học đổi giáo viên, chưa hề nhìn thấy bất kỳ học sinh nào ra ngoài đi lại, thậm chí ngay cả đi WC cũng không có. Đây quả đúng là: vì đỗ đại học, không sợ suy thận mà!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057540/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.