Lăng Vân vươn tay dìu Lưu Anh Nam đứng dậy, nom hắn mặt mày ủ rũ, mất hết hồn vía, trong lòng Lăng Vân mừng húm. Phụ nữ mà, sao có thể dễ dàng bị đàn ông bắt được chứ, ít nhất phải thêm vài lần như vậy nữa, thỏa mãn lòng hư vinh của phụ nữ mới có thể giành được trái tim người phụ nữ.
Lăng Vân chờ mong trong lòng, kiên định với tín niệm của mình, quyết không thể dễ dàng bị bắt lấy, nhưng cô nàng cũng không ngẫm lại, hôm qua là ai hì hục giúp người ta giặt quần xịp!
Thấy Lưu Anh Nam thu lại chiếc nhẫn hồng ngọc khiến người ta tim đập nhanh hơn, mạch máu căng phồng kia, Lăng Vân thầm tiếc hận, ban nãy thật sự có xúc động hận không thể lập tức đeo nó lên ngón áp út. Mà nhìn vào chiếc nhẫn này, không ít người ở xung quanh đoán rằng Lưu Anh Nam rất có lai lịch, ít nhất là một tên đời hai ẩn hình thích giả heo ăn thịt cọp, bằng không người thường sao có thể mua được nhẫn ngọc quý giá như thế chứ.
Trong sự vây xem của mọi người, Lăng Vân có chút xấu hổ nhưng vẫn muốn biểu hiện ra vẻ tự nhiên thoải mái, khí thế của tổng giám đốc không thể mất. Cô nàng ngó Lưu Anh Nam mỉm cười nói:
- Em rất cảm ơn ý tốt của anh, có điều mong anh sau này đừng bàn chuyện riêng tư trong giờ làm việc, có việc gì có thể hết giờ tìm em. Nào tới đây, em giới thiệu anh với mọi người. Vị này là Lưu Anh Nam tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057512/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.