Xin hãy đâm nhẹ?
Lưu Anh Nam gãi đầu, câu này quá kỳ cục. Song câu này của hắn vẫn bật lên tác dụng, Ngưu Đầu Mã Diện phẫn nộ quát:
- Ai đó? Không ngờ lại có thể nhìn thấy hai người bọn ta?
Mịa, hai ông tính là người sao? Lưu Anh Nam thầm nhủ, xuyên qua sự trói buộc của Minh Hỏa, cười ha ha nói:
- Hey, Tiểu Ngưu Tiểu Mã, chào hai chú!
Vừa nghe thấy cách xưng hô này, người đẹp đạo cô vốn nhẫn nhịn Minh Hỏa thiêu đốt cảm thấy cơn đau được giảm bớt không ít, gian nan ngẩng đầu, nhìn thấy Lưu Anh Nam mặc bộ quần áo hệt như du khách bờ biển, nhưng hai vị quỷ sai Ngưu Đầu Mã Diện nhìn thấy hắn lại vô cùng kính trọng, vội vàng khom người hành lễ nói:
- Ui, Lưu thiếu, không biết Lưu thiếu ở đây, thất lễ thất lễ quá.
- Đừng khách sáo. –Lưu Anh Nam cười ha ha nói. Cái tiếng con trai riêng Diêm Vương của hắn đúng là hữu dụng mà. Hắn liếc qua người đẹp đạo cô, kéo Ngưu Đầu Mã Diện tới rồi đứng giữa hai người, vai kề vai, tư thế hệt như chụp ảnh chung vậy. Lưu Anh Nam là cố ý, đứng giữa họ hắn hoàn toàn chính là kẻ đẹp trai, chỉ tiếc không ai có thể nhìn thấy:
- Tiểu Ngưu Tiểu Mã, sao hai chú xuất hiện ở đây?
Tiểu Mã nhếch môi lừa miệng ngựa lên nói:
- Biết sao bây giờ Lưu thiếu, gần đây Vô Thường nhị gia và Thôi Phán Quan đều đi công tác, trong Địa Phủ ngoại trừ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057471/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.