Bận rộn túi bụi cả ngày khiến Hồng Hà quả thật mệt muốn chết, lũ trẻ trong phòng đều ngủ hết, cô nàng lại không dám tạo ra động tĩnh quá lớn để tránh đánh thức lũ trẻ. Bản thân cô nàng thì mệt mỏi ngồi một mình trên ghế đu trong sân, bóp đôi chân mỏi nhừ. Lưu Anh Nam lấy ra một chiếc bánh ngọt từ trong túi đồ vừa mới mua, lại rót cốc nước đưa cho Hồng Hà trên ghế đu, mỉm cười nói:
- Thế nào rồi, làm mẹ không dễ nhỉ? Đặc biệt là làm mẹ của nhiều đứa trẻ như vậy.
- Anh nên nói làm phụ nữ không dễ. –Hồng Hà cắn miếng bánh nói:
- Mang thai mười tháng sinh nở một ngày, phải thừa nhận biết bao đau đớn, thay chồng dạy con phải trả biết bao tâm huyết, biết bao tinh thần, hầu hạ người già, hiếu thuận cha mẹ chồng cũng đều là trách nhiệm của phụ nữ. Hứ, hơn nữa phụ nữ sinh ra chính là của để dành, hồi nhỏ nuôi con gái thì sợ con gái bị người ta dùng một cây kẹo mút câu đi mất, sau này lớn lên tìm một gia đình tốt tiền nhiều có chức có quyền, thương lượng một cái giá ăn hỏi hai bên đều có thể tiếp thu, đóng gói con gái gả ra ngoài. Người già trong nhà có việc lớn việc nhỏ, người con gái ngay cả cơ hội tận hiếu cũng không có, chỉ sợ người con gái gả đi rồi sẽ cướp tài sản nên thuộc về người con trai…
Lưu Anh Nam đầu đầy mồ hôi lạnh, sao lại ù ù cạc cạc nói tới chủ đề trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057457/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.