Lưu Anh Nam cười ha hả vẫy tay chào, chậm rãi đi về phía người đàn ông chảy máu khắp người kia. Người đàn ông nọ còn có chút chưa thích ứng, thấy hắn đi tới hơi xê người như muốn chạy vậy. Lưu Anh Nam vội vàng nói:
- Hề hề… Đừng kích động, tôi không phải tay bắn tỉa.
Người đàn ông nọ nhếch miệng với hắn, lộ ra hàm răng vàng do hút thuốc. Y cười nhạt, như có cảm giác bễ nghễ thiên hạ, không màng thứ gì nói:
- Anh chính là Lưu Anh Nam? Tôi vốn tưởng rằng mình phải xuống địa ngục, lại không ngờ rằng vẫn quanh quẩn ở Nhân gian. Hôm qua tôi gặp được Vô Thường Quỷ, họ nói tôi oán niệm không tiêu tan, bảo tôi tới tìm anh.
- Ha ha, lão Chu anh quá khách sáo rồi, thực ra tôi cũng chả giúp được gì cho anh. –Lưu Anh Nam cười gượng. Vô Thường nhị gia chưa bao giờ giới thiệu "việc làm" cho hắn, đây là lần đầu tiên, chính là vị đại gia dũng mãnh có cuộc đời không cần phải giải thích này.
Lão Chu cũng rất khách sáo với hắn. Bởi vì y có thể cảm nhận được thứ áp lực tương sinh tương khắc từ Lưu Anh Nam. Y rất khách sáo nói:
- Anh cứ gọi tôi A Hoa là được.
- Được, hai ta cũng đừng khách sáo nữa. –Lưu Anh Nam đi thẳng tới cạnh y, tiện tay ném chiếc túi chứa hơn trăm vạn xuống đất. Có ông anh này ở bên cạnh, có thể khinh rẻ trộm cướp toàn thiên hạ. Hắn móc ra một điếu thuốc, dùng bật lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057453/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.