Lưu Anh Nam không có hứng thú xen lẫn cùng đám người giả đáng thương vứt bỏ tôn nghiêm này, cho dù so sánh với họ Lưu Anh Nam là người đáng thương thật sự, nhưng hắn cũng chẳng buồn để ý tới họ.
Nhưng bảo vệ lúc nãy thu tiền mà chểnh mảng chức vụ giờ phút này lại tận hết chức trách với hắn. Nhất là khi biết hắn muốn trực tiếp gặp Lăng Vân, bảo vệ suýt nữa dùng gậy cảnh sát đánh hắn ra ngoài, gặp đại nhân vật nếu không hẹn trước thì chi bằng ở đây giả đáng thương đi.
Ngay lúc Lưu Anh Nam bị bảo vệ quấn lấy, cửa tự động của tòa nhà bỗng mở ra, một cô gái mặc bộ đồ màu đen đi ra ngoài. Lưu Anh Nam vừa nhìn, ồ, người quen, cô trợ lý lần trước nhìn thấy quỷ bị dọa đái ra quần.
Có điều cô gái này không hề nhìn thấy hắn, cũng không nhìn hai tên bảo vệ cản hắn kia, họ đều thuộc về phạm trù không đáng đặt vào mắt. Đôi chân ngọc màu đen của cô gái này đi một đôi giày cao gót, vang lên cành cạch từ bên người họ đi qua, đi thẳng tới trước mặt đám "người đáng thương" kia trong tay cầm một tập thiệp mời mạ vàng.
Những người kia cũng biết nàng ta là trợ lý bên người của Lăng Vân, lúc này tới tấp vây lại, nhưng cũng không nhìn nàng ta, mà là ngó vào cửa lớn đằng sau nàng ta.
Lưu Anh Nam lại bật cười, cô gái này mắt cao quá trán không đếm xỉa tới hắn và bảo vệ, những vị tổng giám đốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057331/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.