Chương trước
Chương sau
Nữ cảnh sát Thẩm Phong lại hỏi một vài tình huống liên quan vào lúc đó. Ngoại trừ chị Hai, Lưu Anh Nam hoàn toàn ăn ngay nói thật, đều là lời thừa không có giá trị.

Chính vì như thế, Thẩm Phong cố tình kiểm tra giấy phép kinh doanh và chứng minh thư của hắn, rất hoài nghi hắn là đồng bọn với đám người xấu, càng hoài nghi chỗ hắn là hang ổ tội phạm, dẫu sao một bể tắm chỉ có nữ không có nam luôn sẽ làm cho người ta hoài nghi.

Có điều, Thẩm Phong không thu hoạch được gì, cuối cùng móc ra một chiếc danh thiếp đưa cho Lưu Anh Nam nói:

- Nếu có tình huống gì khác nữa, hy vọng anh phối hợp đồng thời liên hệ với tôi.

Lưu Anh Nam đầy miệng đáp ứng, cầm danh thiếp lên nhìn. Móa, trên đó viết phòng tiếp dân đồn công an, cảnh sát khu vực Thẩm Phong!

Lưu Anh Nam vung vẩy danh thiếp nói:

- Chị hai, nếu cô không ngại, liệu có thể đưa giấy ngành cho tôi xem hay không?

Thẩm Phong hơi sửng sốt, nhìn chiếc danh thiếp kia, lông mày cau càng chặt, trên khuôn mặt xinh đẹp rải thêm một lớp mây đen, có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc sa sút và tức giận của nàng ta: Text được lấy tại truyentop.net

- Tôi là cảnh sát khu vực, khu này chính là do tôi quản lý, hôm qua vừa từ đội cảnh sát hình sự điều tới. Sao, anh còn muốn coi thử hồ sơ của tôi, muốn tìm hiểu vì sao tôi từ cảnh sát hình sự biến thành cảnh sát khu vực không?

Cảm xúc của Thẩm Phong rất kích động, Lưu Anh Nam vội dè dặt, cung kính thu lấy danh thiếp, cười bồi nói:

- Không dám không dám, một người dân như tôi sao dám vặn hỏi người bảo vệ nhân dân như ngài. Hơn nữa, công tác ở đâu đều như nhau cả, đều là phục vụ vì nhân dân mà. Công việc của cảnh sát hình sự rất quan trọng, trong lúc trừ gian diệt ác nguy hiểm rất lớn. Công việc quản lý khu vực rất nhàn hạ, hết việc còn có thể kiếm đối tượng!

Vừa nghe lời này Thẩm Phong càng không thích, hừ nói:

- Tôi chỉ là xuống cơ sở rèn luyện thêm, sớm muộn sẽ trở lại làm công tác trừ gian diệt ác!

Lưu Anh Nam vội ngậm miệng, cô bé này thật quật cường. Song, Lưu Anh Nam cũng là kẻ trôi nổi giang hồ, cũng xem như kiến thức rộng rãi, vẫn chưa bao giờ nghe nói có cảnh sát nào từ đội cảnh sát hình sự thành phố đến đồn công an làm cảnh sát khu vực để rèn luyện thêm. Có điều nom bộ dáng yểu điệu của cô bé này, hẳn không thích hợp với công việc kia, hoặc không tiếp nhận việc "làm luật", vậy thì chỉ có thể xuống cơ sở rèn luyện thôi.

Chuyện này cũng không liên can tới Lưu Anh Nam, lảm nhảm với nàng ta vài câu, moi hết ủy khuất và lửa giận đầy bụng của Thẩm Phong ra, nàng ta hung ác trừng mắt hắn một cái rồi xoay người rời đi.

Lưu Anh Nam không muốn đắc tội với cảnh sát khu vực, vội lấy lòng:

- Chị hai, sau này tôi làm ăn dưới tay chị, mong chị quan tâm nhiều hơn, bằng không trước tiên tôi cho chị nửa chiếc thẻ hội viên nhà tắm của tôi, miễn phí đấy…

Cảnh sát khu vực đợt trước Lưu Anh Nam cũng dùng sách lược này. Có điều, cảnh sát khu vực ngày trước là đàn ông, vui vẻ tiếp nhận lời mời của ông chủ nhà tắm nữ, mà vị trước mắt này là nữ cảnh sát, hiển nhiên không nhận cách làm cũ kỹ này của hắn.

Thẩm Phong vừa đi tới cửa, nghe thấy lời của hắn liền từ từ xoay người lại. Trong tích tắc đó, Lưu Anh Nam thoáng sững sờ, bởi vì khuôn mặt nàng ta giống như bỗng nhiên thay đổi, thoáng cái trở nên xa lạ, vẻ mặt hung ác nham hiểm, trong mắt lấp lóe hào quang nguy hiểm, ngay cả thanh âm cũng từ lanh lảnh ngọt ngào lúc mới rồi biến thành trầm thấp lạnh lẽo:

- Cám ơn ý tốt của anh, có điều tôi đây không bao giờ tắm. Bởi vì tắm thì phải cởi hết quần áo, vậy sẽ khiến tôi rất không có cảm giác an toàn, ngâm ở trong nước ấm sẽ giảm tính cảnh giác của tôi, hơn nữa trong bể tắm chỉ có mỗi đường ra, rất dễ bị bao vây…

Nói xong, nàng ta nhếch miệng cười, lộ ra hàng răng trắng ởn, sau đó lại làm một động tác khiến Lưu Anh Nam hoảng sợ rớt cả cằm xuống.

Nơi đây là bể tắm, đằng sau đun nồi nước, hơi nước bên trong bốc lên, cho nên cả không gian đều tràn ngập hơi nóng, bây giờ lại là giữa hè, hai thứ kết hợp lại, bể tắm này giống như một chiếc lồng hấp vậy. Thẩm Phong vận đồng phục nguyên bộ, hiển nhiên phải đổ mồ hôi. Hắn trợn to mắt nhìn nàng ta vươn tay kéo cà-vạt ra, dùng sức kéo cổ áo làm bật tung ba chiếc cúc, lộ ra một mảng da thịt trắng muốt và nửa đường tròn đầy đặn, áo ngực màu hồng nhạt kèm theo viền tơ kia quả nhiên giống như Lưu Anh Nam đoán, áo ngực là hàng cao cấp.

Mà càng khiến Lưu Anh Nam khiếp sợ chính là, nàng ta không hề đếm xỉa mình lộ hàng, ngược lại còn kéo cổ áo phanh rộng kia để quạt gió, càng nhiều cảnh xuân không ngừng lộ ra…

Động tác kéo cổ áo quạt gió thô bạo như thế thường xuyên nhìn thấy trên người công nhân bốc gạch ở công trường hay trên người đám đàn ông ăn thịt xiên cay ở ven đường, còn có chính là những bác gái bận lo liệu việc nhà, nấu cơm nấu đồ ăn. Bất kể nói thế nào, động tác này bất luận thế nào cũng không nên xuất hiện trên người một nữ cảnh sát mặc đồng phục, đang thi hành nhiệm vụ.

Đúng rồi, thi hành nhiệm vụ? Lưu Anh Nam vô ý thức nhìn đồng hồ, vừa rồi đi đi lại lại trong rừng cây với chị Hai cả nửa ngày, lúc này đã gần nửa đêm rồi, cảnh sát khu vực sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ trong khoảng thời gian này ư? Hơn nữa, vụ án xã hội đen trả thù quan trọng như thế, vả lại còn dính dáng đến thế lực trong tỉnh, cho dù muốn điều tra, chỉ e cũng không đến lượt một cảnh sát khu vực tới điều tra chứ?

Nhưng khi Lưu Anh Nam hồi hồn, Thẩm Phong đang xoay người đi ra ngoài, chỉ thấy hai tay nàng ta sờ khắp nơi trên người, túi áo, túi quần, sờ sờ vỗ vỗ, sau đó hai tay đồng loạt vỗ mạnh một cái.

Nếu là người khác có khả năng sẽ cảm thấy kỳ quái, nhưng Lưu Anh Nam lại rất quen thuộc. Hắn cũng thường xuyên làm động tác như vậy, đây là một tiêu chuẩn của dân hút thuốc, một kẻ nghiện thuốc sờ thuốc từ trong túi…

Lưu Anh Nam mở miệng thăm dò nói:

- Chị hai, đừng vội mà, hút điếu thuốc nói chuyện được không?

Thẩm Phong vút cái xoay người lại, tuy rằng đang lạnh lùng nhìn hắn, nhưng lại hoàn toàn khác hẳn với vẻ thô bạo khi kéo cổ áo lúc nãy, hoàn toàn thuộc về kiểu phụ nữ quở trách, thanh âm lại lanh lảnh:

- Anh cảm thấy dùng một điếu thuốc thì có thể lấy lòng cảnh sát, vậy anh sai rồi, hơn nữa tôi chưa từng hút thuốc bao giờ, anh tự để dành cho mình đi… Á!

Thẩm Phong đang dạy dỗ Lưu Anh Nam bỗng phát hiện ngực hơi lành lạnh, gió thốc vào trong. Cúi đầu nhìn, đẹp thật, "nửa bên sông núi phong cảnh đẹp, hai nấm mồ xanh buồn biết bao".

Chiếc áo ngực kiểu gọng đỡ che ½ kia lách ra hai nửa hình cầu, nhưng vẫn tròn trịa căng đầy, giống như hai nấm mồ nhỏ, thực ra còn có rất nhiều cách ví von nhưng Lưu Anh Nam khá quen với nấm mồ mà!

Thẩm Phong luống cuống tay chân vội vã thắt cúc lại, vươn một ngón tay ra, giống như cầm súng ngắn chỉ vào Lưu Anh Nam.

Lưu Anh Nam vội vàng xòe tay, hắn trước sau vẫn đứng ở ô cửa thu vé, do chỗ này là bể tắm nữ, hắn vì tránh hiềm nghi, cũng là vì che mắt những khách nữ kia mà cố ý ngăn đại sảnh ra thành một phòng đơn nhỏ, thoạt nhìn giống như một ô cửa bán vé, bình thường hắn cũng ở luôn trong đó.

Lúc này, hắn chỉ đứng ở trong ô cửa sổ, hơn nữa cách cửa 3-4m, Thẩm Phong cũng không biết, nhìn Lưu Anh Nam tuy bộ dạng hèn mọn nhưng bộ đồng phục trên người nàng ta, hắn cũng không dám lột quần áo của cảnh sát.

Thẩm Phong thoáng sững sờ, vẻ trên mặt biến mất trong tích tắc, dường như gặp phải chuyện vô cùng đáng sợ, thậm chí ngay cả con ngươi đều không dám động. Lưu Anh Nam cũng thộn ra, cảm thấy sự việc hơi không bình thường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.