Lưu Anh Nam nhìn gã đàn ông mặc đồ tây trên đất, nhìn một hồi, phì một tiếng bật cười:
- Ông anh, tạo dáng của anh thật khác người đó, hiện nay thịnh hành mốt mới à?
Gã đàn ông mặc đồ tây trên đất tứ chi đều bị đánh gãy, hơn nữa là dập nát. Thế tạo dáng lúc này là chân trái quặt sang trái, chân phải quặt sang phải, hai đầu gối chụm vào nhau, cánh tay phải ngoặt lên trên, cánh tay trái ngoặt xuống dưới. Tư thế quỷ dị rất khó hình dung, khuôn mặt anh tuấn kia trắng bệch dọa người, như tờ giấy, nhưng lại không có vết thương khác, chỉ là mày nhíu chặt, nghiến răng nghiến lợi, thoạt nhìn rất đau đớn.
Ở trong mắt Lưu Anh Nam quỷ là đặc thù, rất dễ phân biệt với con người, mà ở trong mắt quỷ, Lưu Anh Nam cũng là đặc biệt, có một thứ cảm giác khắc chế trời sinh với chúng. Có điều tên này cũng không đếm xỉa tới Lưu Anh Nam, dùng khúc xương cổ không gãy duy nhất ra sức ngoái đầu, ngó Thường Đình đang khóc lóc mắng chửi ở bên, mặt đầy vẻ tươi cười dữ tợn.
- Ý ông anh là sao? Có thù oán với anh à? –Lưu Anh Nam ngồi bên cạnh gã, cho dù bộ dạng gã bây giờ rất đáng sợ nhưng Lưu Anh Nam cũng chả lạ lẫm gì, dù sao gã cũng chẳng thể cắn mình.
- Con ả này ác thật, không ngờ lại gọi người đánh gãy hết xương cốt tứ chi của tao. –Gã đàn ông mặc đồ tây nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tao là bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057319/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.