[FONT=Tahoma
Lưu Anh Nam có cảm giác rất khâm phục ngưỡng mộ với người tốt quá chừng như Lăng Vân, đồng thời cũng cảm thấy bi ai cho cả nhà Tiểu Minh.
- Không đúng! –Lưu Anh Nam bỗng nhớ lại:
- Lúc nãy Tiểu Minh rõ ràng nói, mẹ nó nói cho nó biết, bà ta chỉ có thể hôn cha nó, đây là người phụ nữ trung trinh biết bao, sao có thể… Móa, đàn ông thường xuyên vì mình mắc sai lầm mà kiếm cớ, trốn tránh trách nhiệm nhưng phụ nụ coi nói dối thành một thói quen. Càng đáng sợ hơn là, có vài người phụ nữ thậm chí cả đời sống trong dối trá.
- Anh đừng vơ nắm cả đũa. –Đối với lời của Lưu Anh Nam, Lăng Vân không hề thích nghe, cô nàng kiêu ngạo nói:
- Tôi dám nói, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nói dối một câu nào, tôi có thể chịu trách nhiệm mỗi một câu tôi nói.
- Thật á? –Lưu Anh Nam nhíu mày hỏi:
- Thế lúc nãy cô nói cô chưa từng nói chuyện yêu đương, chưa từng có đàn ông, đây là thật hay giả?
- Đương nhiên là… -Lăng Vân buột miệng lại vội vàng che miệng, mặt đỏ như lửa. Môi bị hôn hơi đau đau, bàn chân bị sờ một cái, tê tê. Những điều này nàng chưa bao giờ trải qua bây giờ nói không nên lời là tư vị gì, cảm xúc gì.
Lưu Anh Nam vốn định thừa thắng xông lên, thừa nước đục thả câu, nhưng bây giờ tâm tình hắn nặng trĩu, càng không có tâm tình xấu xa gì.
Vốn dĩ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057311/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.