Chương trước
Chương sau
Nhưng lần này hắn không thấy Cẩu Nha Đà, cũng không nằm mộng ngổn ngang lung tung, tiên nữ gì gì đó, mà là đánh một cái thẳng giấc tới khi tỉnh lại cũng quên chuyện vừa rồi.

Ngồi lên Lý Thành Thiên vươn vai, sau đó nhìn tới xung quanh ngọn cây, tán cây xoè rộng như là màng tơ nhện dán vào gầm trời.

Hắn đi tới gần địa phương lam hồ, tại đây coi như trống trải nhất, nhìn lên lão thiên quá mức u ám, nếu là đem sương mù giăng ngang cũng phải mặc cảm.

Nhìn tới bên trong hệ thống cũng là sáu giờ buổi sáng.

Xem ra Mẫu Yêu Lâm kế thừa tà khí quá mạnh, sẽ không nhận ra ban ngày.

Lý Thành Thiên quyết định đi lòng vòng, thử xem xem tìm được cái gì hay ho, một lát thì quay về thôn chưa muộn.

Trong rừng quá yên tĩnh, quả nhiên không phát hiện ra cái gì, có lẽ nên đi về.

Chợt Lý Thành Thiên bên tai nghe được tiếng người gần chỗ hắn, thầm kinh ngạc, không ngờ là còn có người, mà không chỉ một tên đâu, Lý Thành Thiên bèn thản nhiên bay vụt lên chuyền cành cây, chọn một cái vị trí thích hợp quan sát.

Bên dưới một người không nhanh không chậm thẳng đường tiến bộ, nhưng là hai cái người đằng sau có chút chậm chạp đi theo, cảm tưởng đã qua thời kỳ bị đường xá xa xôi hành xác mệt nhọc.

"Đường ca, chờ tụi đệ!"

Dạo gần đây không thiếu người mang họ Đường, hai cái đuôi phía sau vội vã bắt kịp.

Lý Thành Thiên giật mình nhìn lại là ba cái nam tử trong hiệu trà quán.

Thần Kiếm Tông gì gì đó!

Người đi đầu tướng cao lớn dừng lại, xoay người, thấy được lông mày rậm cùng ánh mắt uy nghiêm, da mặt hồng hào.

Hắn nói. "Các ngươi quá lề mề chậm chạp, không biết chừng nào tới nơi đó?"

"Đường ca, so sức khoẻ đúng là chúng ta không bằng ngươi!" Một người mặt dài mũi nhỏ thở phù phù, nói ra miệng rộng đều lộ răng to, phảng phất đều đem gương mặt Đường ca ám vào từng khoả răng.

"Dương Lực, ngươi thật lười biếng! Lần này đi cũng là vì cho chúng ta, ngươi nói như vậy Đường ca nổi giận sao?" Cạnh bên là một người da ngâm tỏ ra không hài lòng, mắt to trán rộng, gò má nhô cao.

"Lý Lập Bình ngươi nói ta sao? Ngươi không tự nhìn lại mình đi!?"

"Thôi thôi hai người các ngươi..." Vị Đường ca này đưa tay ngăn cản hai người. "Suốt ngày chỉ biết cãi nhau, ta không biết chúng ta có phải cùng tổ đội hay chăng nữa!? Dù sao cũng gần tới rồi, tranh thủ lên! Các ngươi không muốn thăng vị sao, không muốn xoá tội sao? Nhưng Đường Táng ta muốn nha!"

Nói, trên mặt hắn tràn ngập huyết cừu, hai mắt thâm u tới cực điểm. "Cái tên Đường An chết tiệt vậy mà đem chuyện chúng ta nhìn trộm bí tịch trong Kiếm Vân Các, hại ta bị phạt, cho nên lần này ta lập công chuộc tội mới có đủ tư cách tham gia Toàn Tông Thí!"

Rất nhanh huyết cừu vô tật mà mất, xoay qua nói. "Chúng ta mau đi!"

"Đường ca, ngươi định chiếm lấy Toàn Tông Thí giải nhất sao? Ngày đó toàn là bát phương cao thủ, nghe nói sẽ có Tiên nhân cửu phẩm."

"Ít ra lọt vào Thần Bảng 50 người cũng được! Thần Kiếm Tông mặc dù nổi tiếng, nhưng là dựa trên các trưởng lão lấy tiếng tăm, chúng ta là đệ tử không đáng là gì nha! Nếu đoạt giải Toàn Tông Thí sẽ được triều đình trọng dụng, lo gì sau này? Hơn nữa mười năm mới có một lần, ta không muốn chậm trễ!"

Ba người lưng đều cõng theo bó kiếm, mạnh dạn bước đi, Lý Thành Thiên nghĩ Thần Kiếm Tông người nên ngự kiếm phi hành nha, nhưng vì cái gì bọn hắn đi bộ, còn nói mệt?

Hoặc có thể bọn hắn phạm tội rồi, hình phạt là tước đi khả năng cưỡi kiếm?

Cũng lười lo âu Lý Thành Thiên tiếp tục chuyền cành phóng theo, gây ra tiếng động nhỏ nhất có thể.

Nếu như đối phương thực lực không trên hắn sẽ không phát hiện ra hắn.

Vì bọn hắn muốn tìm cái gì nhất định là đồ tốt, mới khiến cho Thần Kiếm Tông xoá tội.

Trên đường Dương Lực than vãn nói. "Đường An cũng thật là, thừa biết Kiếm Vân Các chỉ là hình thức minh hoạ, vậy mà đối chúng ta hạ thủ? Thần Kiếm Tông chú trọng kỷ luật không phạt chúng ta mới là lạ!"

Lý Lập Bình xen vào. "Chưa hẳn! Vì không có thời gian nha, chứ không ta tin trong Kiếm Vân Các thật cất giấu kỳ tích!"

Nhớ lại sắc mặt hắn vẫn còn mang theo vẻ cô đơn, sau đó giải nghệ, nhìn qua Đường Táng mà thấp giọng. "Không phải hai người là huynh đệ sao? Ta thấy Đường An năm lần bảy lượt đều hướng vào chúng ta."

Dương Lực nện hàm răng gật gù theo, giữa hắn cùng Lý Lập Bình đều muốn đối nghịch Đường An, thậm chí cả vị mang họ Đường này.

Đường Táng cũng không để ý tới, thở dài. "Có một chuyện ngươi còn chưa biết, Đường An là nghĩa tử của cha ta."

"Ách!" Dương Lực giật mình. "Ta thấy Đường An mỗi lần còn muốn lộng hành hơn ngươi... Ách... Không phải ta muốn nói ngươi, vì Đường An là coi không được!"

Hắn cứ tưởng hai người là anh em ruột đâu, tốt xấu Đường An cũng là con rơi đi, hoá ra đều không họ hàng.

Đường Táng tiếp tục không để ý. "Lúc trước cha mẹ ta không có con, cho nên nhận Đường An làm con nuôi, sau này ta sinh ra cũng lấy đó làm quen. Chỉ là Đường An sẽ sợ ta soán vị của hắn đi!"

"Cái tên này không cùng huyết thống mà lại mang tư tưởng đó?" Lý Lập Bình tỏ ra đồng cảm, lắc đầu nói. "Con nuôi mà thôi, làm gì ngấp nghé tới Đường gia gia sản nha? Nhắc tới mà nhớ, Đường An đi đâu hai ngày vẫn không nghe tung tích hắn, trong Thần Kiếm Tông chỗ chúng ta tự nhiên im lặng hẳn?"

Dương Lực liếc mắt qua buồn bực nói. "Cần gì quan tâm hắn? À Đường ca, lần này đi tìm Phục Linh Cô không biết là thật?"

"Ngươi sợ ta lừa ngươi?" Đường Táng hai mắt xoay chuyển qua, hừ lạnh. "Ta có người Bách Y Quán nội bộ tình báo, còn hướng dẫn ta làm sao tìm tới."

"Không dám không dám!" Dương Lực rụt đầu, sau đó hai mắt sáng lên. "Nếu là Bách Y Quán, lần này chúng ta bỏ công đi tuyệt đối không phải vô hiệu!"

Đường Táng không đáp lại mà nghiền ngẫm cười.

Lý Lập Bình hai mắt mơ màng nói. "Phục Linh Cô nghe đồn chấm dứt tà khí cực mạnh, xua tan vạn bệnh, ngoài ra còn giúp tu chân giả gần như viên mãn, dạng này cống cho Thần Kiếm Tông..."

Nghe nói Đường Táng bước chân trì trệ, nói. "Ngươi theo ta bao nhiêu lâu vẫn không sáng suốt! Đương nhiên chúng ta chừa một ít mà sử dụng!"

"Đường ca anh minh! Dạng này vẹn cả đôi đường, để coi Đường An còn dám dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn ta hay không?"

Lý Lập Bình giống như với Đường Táng cùng một mối thù, nói ra biểu cảm như thật.

Tại góc khuất Lý Thành Thiên nghe thấy hết thảy, không tránh được trộm cười, Đường An Đường Táng, cái đậu xanh gia tộc cũng là hạnh phúc nha.

Nhưng còn Phục Linh Cô không biết là thứ gì, nhất định trân quý hiếm có đi, mới cần tình báo mới cần hướng dẫn.

Đặc biệt là Lý Lập Bình giới thiệu rất có tính hấp dẫn, trị vạn bệnh, vừa vặn Lý Thành Thiên cũng đang mắc bệnh.

Hắn cũng muốn Phục Linh Cô!

"Bất quá Mẫu Yêu Lâm luôn có nguy kịch..."

Dương Lực đang nói thì Lý Lập Bình cắt ngang. "Ngươi lúc nào cũng thiếu chủ quan, chúng ta ba người họp sức lại thử hỏi yêu vật nào dám ra mặt?"

"Được rồi không cần nói, đã tới!" Đường Táng bước chân dừng lại, lập tức hai người kia theo đó mà dừng, ánh mắt hướng về phía trước.

Chỉ thấy trước mắt rừng dương liễu, sương mù để cho tụi nó thoáng ẩn thoáng hiện, khí tức có phần âm lãnh.

Đường An rút ra một sợi lông trắng, đầu ngón tay vân vê, sau đó ném tới trước, lông chim lao vọt vào bên trong sương mù.

Cùng lúc Đường An bắt ấn thi pháp...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.