Vương Thiên Báo đi tới, một chân đưa về phía trước lạnh lùng đạp trên Sở Quân. 
Răng rắc một tiếng Sở Quân vậy mà thân thể nứt toác, sau đó huyết nhục từng khối từng khối bắn lên, khói trắng toả ra lạnh cực kỳ, máu tươi sôi trào, băng vỡ hoà lẫn cùng với máu tươi tạo thành vũng lớn không rõ ràng dưới chân. 
Mây khói chớm tan, huyết nhục, hài cốt, không ngờ Sở Quân cứ như vậy chịu cảnh tang sinh, chết không toàn vẹn. 
Người của chính phái vẫn lạc dưới chân ma đạo đúng nghĩa, thế giới hoàn toàn thay đổi. 
Thần Kiếm Tông đệ tử mặt đều hiện lên kinh hãi, mấy thanh phi kiếm không do dự phóng lên trời, đương nhiên cùng rời khỏi nơi này, hồi báo Thần Kiếm Tông tông chủ là tốt nhất. 
Nhưng vẫn theo thói quen, bọn hắn còn để lại mấy câu nói thường gặp, như là ngươi chờ đó chúng ta sẽ báo thù, nợ máu trả bằng máu... 
Vương Thiên Báo nhìn theo cả đám người bay trên không, lạnh giọng nói. "Đám tôm tép mà thôi, dám cản đường ta sao?" 
Bất quá để chúng đi mất, không có ý định giết sạch, ra giang hồ là phải như vậy, giết vài cái nhân vật cũng phải cố gắng lưu truyền, cảm giác giá trị bản thân tăng lên nhiều. 
Sau đó Vương Thiên Báo quay về trại thành, cửa thành lật đổ, từ bên trong sơn tặc hò hét. 
"Vương ca thiên hạ vô địch!" 
"Vương quản sự ngươi đúng là ánh mặt trời của toàn bộ sơn tặc!" 
"Ta quá hâm mộ ngươi, xin phép được vẽ mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-de-vuong/2886751/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.