Chương trước
Chương sau
Nguyên Huyên cái trán ứa mồ hôi, cứ tưởng là nói chơi đâu, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.

Hoàng đế chính là thiên tử, ảnh hưởng vận mệnh vô số người, cho nên Thần tộc muốn bảo vệ hắn?

Nhưng Nguyên Huyên tính cách thô cứng, đã nói ra sẽ không thay lòng, hai bàn tay đè lên mặt bàn, đứng lên. "Tiếc là đại sự sẽ không có mặt bần tăng, lời muốn nói đều đã nói!"

Hắn xoay người đi, mắt đen nữ nhân đứng dậy, ánh mắt có chút không kiên nhẫn. "Về đèn liên hoa của ngươi thì sao? Có phật hoả chiếu sáng dẫn cho Thần tộc trên cao thấy rõ chúng ta làm việc tốt."

Nguyên Huyên muốn nói lại thôi, chỉ quay lại cười hết sức huề vốn, sau đó tiến ra bên ngoài phòng.

Vừa như vậy đã có một cái hắc bào nam nhân đứng chờ từ ngoài cửa, lập tức xông ra đón đầu lấy, bàn tay trái sờ qua đằng sau cái mông, cũng là nơi một thanh bảo đao mắc ngang.

Nhưng nhìn tới cái đầu trọc này cao hơn hắn không chỉ một cái đầu, hình thể gấp ba, trông như trong sơn động hắc hùng tinh đội lốt người, thế là rất hoà thuận nói. "Ngài đi thong thả!"

Nguyên Huyên ờ, đi ra bên ngoài Thành Trung Phủ.

Kỳ thực hắn theo phương trượng chỉ thị dự Bất Sương huyện Thủy Thổ Tùng, cũng là được phân phó cùng Giao Long Phủ xử lý chuyện này.

Nhưng chuyện liên quan mạng người, hắn là người phật môn, tự giác thấy hai bên nặng nhẹ không cân bằng nên từ chối, chỉ là uổng công lữ hành dài như vậy.

Ra tới vỉa hè Nguyên Huyên ngồi xuống đếm tiền lẻ, cảm thấy không đủ trở về, cũng không biết đem cái gì cho bán.

Tại thời buổi tăng ni không lo chuyện cơm ăn áo mặc, lại xuất hiện một người như hắn đắn đo thật là khác biệt.

Chợt lúc này một vị tăng nhân khác đi ngang, công khai kéo áo một người.

"Nhìn thí chủ diện mạo sáng ngời ngời, nhất định là được phật quang phổ chiếu, có thể cho bần tăng hoá trai hay không?"

"Nhưng ta không mang cơm!" Người kia đáp.

"Không sao, thí chủ có thể thay bằng thứ khác! Đặt tâm bố thí, phật gia phù hộ tới thí chủ, công danh viên mãn, thọ nguyên vô tận."

Kết quả người kia ném mấy quan tiền vào trong chén.

Hắn đi xa hai mươi mấy mét vị tăng nhân vẫn không ngừng lạy tạ, còn nói thêm mấy câu, sau đó nghiêng mặt nhìn về hướng Nguyên Huyên.

Ý là làm người phải biết thức thời, học hỏi ta đây, có cái miệng hữu dụng thì độ hoá chúng sinh đi.

Thời buổi này nghiêm túc quá không được, có tiền ăn mới là thiên trường địa cửu nha.

Nguyên Huyên ngấm ngầm thở dài, tiếp tục đi về một hướng.

..............

Lý Thành Thiên tỏ ra thụ ý, gật đầu, nhưng nội tâm có hơi hồi hộp, lần trước gặp Hắc Cốt Yêu Thụ xem như mình may mắn, nếu khác đã chết dưới tay Phục Linh Cô rồi, hắn nhưng ăn hai lần.

Không ngờ là nấm độc, vì là từ xác ngàn năm yêu vật, độc hẳn không thấp.

Trương Tường không biết Lý Thành Thiên rơi vào Đường Táng đạo khảm, cho nên xác định hắn không phải tu chân giả, chỉ là tình cờ nhặt được đồ tốt, mèo mù vớt cá rán mà thôi.

Thấy Lý Thành Thiên chôn chân một chỗ còn không chịu đi, Trương Tường hỏi hắn làm sao, bệnh hoạn dễ trị, nhưng bệnh lì đòn khó cứu.

Lý Thành Thiên bèn nói. "Thực hư chuyện của Linh nhi ra sao?"

Đã Trương Tường không nắm rõ Trương Chúc Linh thực trạng, vậy thì nhìn tới nguyên nhân.

Trương Tường từ tốn nói. "Hiền chất gọi tiểu Linh đi Thủy Thổ Tùng, tiểu Linh suốt buổi không có làm gì, nhưng uống qua thánh thủy. Cái này chỉ là một chút phong tục mà thôi, đều là nước sạch, tất cả chín người đại diện cửu sơn cũng uống nó..."

Cửu sơn bao gồm Bất Sương huyện chín thôn cộng lại, cũng là chín cái duy nhất sơn thôn.

Trương Tường nói hắn ban đầu cũng nghi ngờ dựa trên thánh thủy, nhưng nghe Trương Chúc Linh mạch tượng liền không biết thực hư.

Nhưng mỗi Trương Chúc Linh trúng phải, trong người sinh ra yêu tính, Trương Tường chẩn đoán không được, mà cho dù nghi ngờ về thánh thủy lại không khả năng.

Từ trước tới nay cửu sơn thôn vẫn theo phong tục làm Thủy Thổ Tùng, chưa từng xảy ra trường hợp này, mặt khác có tới chín người uống thánh thủy, duy nhất Trương Chúc Linh gặp nạn, bọn hắn nói đây là số trời.

Trương Tường nghĩ nát óc, Chúc Linh nhà hắn không có thứ gì để người khác hãm hại, không lẽ muốn nhắm vào hắn, nhưng làm như vậy cũng đâu đạt được lợi ích gì.

Trùng hợp Giao Long Phủ đại tư tế lại ra quyết định như vậy, Trương Tường không dám đem con gái mình giao ra.

Ai biết bọn hắn đối xử nữ nhi như thế nào?

Thôn dân thiếu kiến thức rất manh động, gặp nàng còn không ném đá?

Người nói nàng là yêu thai, Trương Tường mất mặt cũng không quan tâm, nhưng hắn xót xa cho nàng, mọi chuyện để nàng lưu lại vết thương thật sâu.

"Ngươi đã biết hết, ta không giấu ngươi!" Trương Tường khổ tâm nói.

Lý Thành Thiên nghĩ không phải không thể đoán người hãm hại, mà là Trương Tường không dám, Giao Long Phủ đại tư tế cái bóng quá lớn.

Trước mắt cố vượt qua lần này, còn không được, mặc kệ đúng sai hắn vẫn phải bảo vệ Trương Chúc Linh.

"Vậy ta xin đi trước!" Cho cùng vẫn không gặp được nàng có ở lại chẳng được gì, Lý Thành Thiên bèn cáo biệt.

Trương Tường càng không muốn lưu hắn, lập tức đứng lên đưa tiễn.

"Không cần phiền như vậy, nhờ người mở cửa cho ta là được!" Lý Thành Thiên cười nói.

Được gia nhân dẫn ra bên ngoài, Lý Thành Thiên đi ngang vẫn nhìn lại Trương Chúc Linh khuê phòng, không thể quên được dung mạo nàng vừa rồi.

Gần đó trong bồn hoa hai người kia có dấu hiệu tỉnh lại, Lý Thành Thiên bước nhanh đi.

Lần đầu vào nhà nhạc phụ biếu lễ cũng thôi đi, không thể lưu ấn tượng xấu.

Ra ngoài phủ, Lý Thành Thiên trước định về nhà một lát, không ngờ sau lưng hắn xuất hiện một người.

Vốn không nhìn nhiều, nhưng người này quá nổi bật, một cường đạo khôi ngô vạm vỡ.

Ách, là Nguyên Huyên hoà thượng!

Mặt mũi hắn thật là bẩm sinh dữ tợn, bên mắt trái được bịt một khối đệm, Lý Thành Thiên liên tưởng ngay tới trong phim hải tặc.

Chắc hẳn ra đường hù doạ qua con nít, đeo phục sức giảm đi tính hỏng bét.

"Thật là đúng lúc!" Hắn đặc biệt có cảm tình với Nguyên Huyên, đứng lại chào hỏi.

Nguyên Huyên nhận ra, đơn chưởng đưa trước ngực. "Không ngờ thí chủ là người Trương gia thôn!"

"Ta chỉ ở thôn bên cạnh, không khí ở đây tốt chứ?" Lý Thành Thiên bắt chuyện, sau đó muốn kéo Nguyên Huyên uống trà.

Bất quá hắn có một đồng thôi nha, nên dừng lại.

Ngược lại Nguyên Huyên mời hắn đi uống trà.

Lý Thành Thiên thầm nghĩ từ lúc nào hoà thượng này rảnh như vậy, nhưng vẫn đồng ý.

Cụ thể Nguyên Huyên có chút chuyện muốn nói.

Nội hôm nay hắn đã dùng ba lần trà, còn có thôn trưởng.

Lý Thành Thiên giật mình nói. "Trưởng lão đây quen biết Trương Phúc?"

Nguyên Huyên trước đó từ xa nhìn thấy Lý Thành Thiên từ Trương Gia Phủ bước ra, đại khái điều gì, nhẹ gật đầu.

Sau đó nói. "Bần tăng muốn tìm tới một trung tâm thương mại mà đặt chỗ, nhưng không có người quen, thí chủ có biết thì cho ta cái ý kiến!"

Lý Thành Thiên không dám tin nhìn tới, nói. "Ngươi muốn bán cái gì?"

Nguyên Huyên nói. "Bán tranh."

"Được nha!" Lý Thành Thiên liền đáp ứng. "Nhưng không phải nơi này, đi Lâm thị tìm lề đường đặt sạp hàng, đóng tiền tương đối thấp."

Nghe xong như đánh trúng hồng tâm, Nguyên Huyên mừng rỡ gật đầu. "Bần tăng chính là ý này! Nhưng... Ta thấy thật ngại quá!"

"Ngươi đã một lần giúp ta, giữa hai ta không có từ ngại! Bất quá... Vừa vặn ta cũng biết vẽ tranh, chúng ta hợp tác, ngươi bỏ vốn, ta chỉ lấy một phần hoa hồng."

Là học từ Phùng Hạ Nhân nhận hoa hồng phí.

Lý Thành Thiên thật thiếu tiền, trong lúc chờ Phùng Hạ Nhân bán đồ vật phần hắn tìm một chút sinh ý.

Nguyên Huyên nghĩ rất nhanh nói. "Được thôi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.