Đại Hắc Tử đang lúc buồn chán chợt nhìn qua đám người, sau khi Lý Thành Thiên rời đi bọn hắn không còn nhận áp lực từ Ma Tính Sâm Lâm, đã có thể tự mình lăn lộn trên đất, bất quá âm thanh gào la yếu đi, một hồi sau một mực không có tăng lên.
Bọn hắn đều bị mù nhưng vẫn chưa chết, có điều thụ thương quá nặng, gần đây lại không có ai tới ứng cứu chắc hẳn cách cái chết không còn bao xa.
Một người mù nếu muốn tìm cách cứu mình đã là khó giải quyết, vì cơ bản hắn không thấy đường đi, huống chi bọn người này đâu.
Thế là Đại Hắc Tử im lặng chờ đợi, đúng như nó nghĩ, sau đó mấy người bọn hắn có chút im bặt thoi thóp.
Nó bèn vụng trộm bay ra bên ngoài, cẩn thận nhìn chung quanh.
Toàn là đất cát, cây cỏ cũng rất ít, không có nhà lại không thấy một bóng người.
Đại Hắc Tử hai mắt thật có chút sáng lên.
Xác định Lý Thành Thiên vẫn không quay về, Đại Hắc Tử hí hửng bay vào trong mật thất.
Không sai, con sen bảo nó không thể ăn hồn phách Trương Chúc Linh, chứ không có nói không thể ăn của người khác.
Trong khi đó... Đại Hắc Tử dùng ngón tay chọt qua chọt lại, ta đếm ta đếm... Mười lăm người.
Rất không tệ!
...............
Bất Sương Huyện sắp ra ngoài rìa, Âm Dương Giáo trụ sở chính.
Mảnh đất bao la trông không hết, sơn lĩnh uốn thành bán nguyệt, đất vàng núi xanh, linh khí ngợp trời.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-de-vuong/2886384/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.