Chương trước
Chương sau
Không lầm, đây chính là người gửi pháp thân vào kim tượng, là kim tượng vật chủ, hay có thể nói là Đặng Phù Dung cùng đám vu nhân một mực thờ phụng.

Đặng Phù Dung tài pháp không sai, có thể mời thần.

Sau đó, một người cao lớn xuất hiện, đối với Nguyên Huyên cũng có chín mười phần, khôi ngô bất phàm.

Vừa đáp xuống, khí thế bao trùm khắp nơi, cảm tưởng như Âm Sơn Dương lúc này cực độ giòn tan.

Hắn, trên người mặc lam sắc trường bào, có chút tiên phong đạo cốt, trên đầu búi tóc quấn vải.

Gương mặt trắng bệch, chóp mũi có như không có, thấp trũng xuống, mồm miệng rộng như tinh tinh, hai khoé miệng kéo dài ra, cười như không cười, thật là lợi hại.

Điểm nhấn là hai đạo ria mép của hắn, một mạch dài xuống hơn nửa người, càng là quắc thước.

Kim Đào bèn đi tới gần, nói nhỏ vào tai Lý Thành Thiên. "Hắn là người Thần tộc!"

Beng!

Ngay tại Kim Đào giúp mình khẳng định, Lý Thành Thiên càng thêm lo lắng.

Địa Phủ chưa vượt qua giai đoạn khó khăn, chưa thể phát triển, cũng là chưa tới lúc hắn an cư lập nghiệp.

Thời điểm này, vốn không nên xuất hiện Thần tộc.

Lý Thành Thiên nhìn tới nhìn lui dò xét, trong đầu hỗn hợp ký ức, nhưng tạm thời chưa nhớ ra người này là ai.

Bèn hướng ngón tay về phía trước, quát lên. "Ngươi là ai?"

Không biết, trực tiếp hỏi cho biết.

Bên trong Thần tộc hệ thống, suy ra quan hệ nhiều không đếm hết.

Người này nếu là dạng vô danh tiểu tốt Lý Thành Thiên có thể nghĩ lại, còn nếu hắn nói mình là cháu Ngọc Hoàng, được rồi, Lý Thành Thiên đành chạy trước.

Ban đầu lam bào lão nhân không nhận ra người nào, hiện tại nghe Lý Thành Thiên gọi, mới chú ý, chỉ thấy ngón tay Lý Thành Thiên là đang hướng về mình.

Để cho ánh mắt hắn càng là thâm thúy.

Đặng Phù Dung trừng mắt quay qua, khẽ quát. "Ngươi là thứ hạng nào mà dám hỏi thẳng tên của Niêm Tổ Chân Thánh, cái tên này không phải ai muốn gọi đều được!"

Râu dài lão nhân cùng Lý Thành Thiên đều nhìn lại Đặng Phù Dung, có chút cạn lời.

Niêm Tổ Chân Thánh, ừm... Lý Thành Thiên chưa từng nghe qua.

Dùng tới tiền kiếp kiến thức, ngữ văn, lịch sử, địa lý, bất cứ môn học nào đều có thể làm hắn dưới trung bình, ngẫm lại một lần.

Bất quá vẫn là không nhớ rõ.

Chỉ còn một khả năng, người này chẳng qua là một cái tiểu thần.

Ngay cả Kim Đào học sâu hiểu rộng cũng không biết đứng trước mặt mình là ai, chỉ là tiếc cho vu tướng, khẽ cảm thán. "Hoá ra đúng là dùng trợ khí!"

Nghe Kim Đào lẩm bẩm Lý Thành Thiên đem gương mặt mờ mịt nhìn lại.

Hắn lúc này giống như Nguyên Huyên, hoà thượng sờ mãi không thấy tóc.

Hắn đang nghĩ trợ khí là dùng cho thợ lặn, hoặc là hỗ trợ bệnh nhân có hô hấp yếu, một cái năng cụ bịt vào trước miệng.

Hoặc, trong một vài trường hợp bị đối phương đè đầu cưỡi cổ.

Chính là bị ngợp, cần dưỡng khí.

Nhưng Kim Đào đang nói trợ khí cũng không phải trợ hô hấp, mà là dùng pháp khí dâng lên thần đàn, chuyển hoá thần lực.

Bù lại, bọn hắn được tăng chiến lực, nhưng phải thay người ban trợ khí làm chuyện gì đó, có thể đẩy bọn hắn rơi vào nguy hiểm.

Vậy nên vu tướng mới có khủng bố lực lượng như vậy.

Nhưng cũng phải nói, ngựa tốt cần tướng giỏi, dao con vào tay đầu bếp cũng thành sát thủ.

Vu tướng không đủ thực lực phát huy hết thần lực trợ khí, lại bị Kim Đào khắc chế, kết cục vẫn lạc.

Về phần Lý Thành Thiên, hắn đã cảm giác kẻ thù có nguy cơ.

Lạn Mạn Trùng không phải át chủ bài của Đặng Phù Dung, nó chỉ là khai vị, còn đây, mới là món chính.

Đặng Phù Dung nhìn qua Niêm Tổ Chân Thánh, cúi người nói. "Nàng... Đang tại đỉnh núi!"

Niêm Tổ Chân Thánh khẽ gật đầu, hai mắt hướng qua.

Cùng lúc, trên đỉnh núi, Nguyên Huyên thấy được hai đạo hồng quang mạnh mẽ quét ngang, giật mình đứng lên.

Là thần nhãn!

Bây giờ muốn trốn cũng không được, Niêm Tổ Chân Thánh đã xác định được bọn hắn.

Lập tức Nguyên Huyên thầm nghĩ, công đoạn làm bảo tiêu trở nên nặng nề, vạn phần trịch xuống.

Người này thần lực, so với U Minh Tự càng nhiều.

Dĩ nhiên, U Minh Tự chỉ có một cái tượng bằng đá, cái này nhưng là Thần tộc bằng xương bằng thịt.

Bên dưới núi, Lý Thành Thiên vội nói. "Khoan đã, trước khi đánh nhau, ngươi có thể giới thiệu chút về bối cảnh của mình được không?"

Hắn muốn biết Niêm Tổ Chân Thánh quan hệ tới đâu.

Niêm Tổ Chân Thánh cau mày, cảm giác tên này thật phiền phức.

Làm thần tiên nha, đủ nổi danh đương nhiên người người đều biết.

Lý Thành Thiên nói như vậy, chứng tỏ Niêm Tổ Chân Thánh chỉ là hạng cóc nhái.

Đặng Phù Dung lúc này nhịn hết nổi, bước lên. "Niêm Tổ Chân Thánh là Tỉnh Long Vương đại đệ tử, ngươi đừng hỏi nhiều!"

Lần này, tất cả ba người đều nhìn vào Đặng Phù Dung.

Lý Thành Thiên có chút nghĩ, Tỉnh Long Vương, là trước khi hắn lên Nhân Gian có hỏi hệ thống một câu, mặc dù hệ thống không đáng tin lắm, nhưng nói ra Tỉnh Long Vương ba chữ này.

Là Thần tộc dễ xơi nhất?

Không đúng, đó là hắn lấy trên cương vị độ hoá thành thần.

Còn bây giờ, Tiên đồ có lẽ cũng không phải Tỉnh Long Vương đối thủ.

Long Vương thường chia ra tứ hải, còn có Long Vương tại sông, tại hồ, mà Tỉnh Long Vương tức là Long Vương trong giếng.

Lý Thành Thiên kinh ngạc, nghiêng đầu qua nói với Kim Đào. "Bình An Quốc cũng có giếng sao?"

Tới phiên Kim Đào mờ mịt, nhưng nói. "Có!"

Bất quá Lý gia thôn quá nghèo, một cái giếng cũng không đào nổi, làm Lý Thành Thiên cứ tưởng thế giới này không có giếng nước đâu.

Có thể hiểu ra, có giếng, cũng là có Tỉnh Long Vương.

Cũng không phải Tỉnh Long Vương chỉ trong một cái giếng, phàm là có nước, mỗi khu vực như vậy sẽ có một tiểu thần trông coi, không ngoài khả năng là Niêm Tổ Chân Thánh.

Mà Tỉnh Long Vương là người chưởng khống tất cả.

Niêm Tổ Chân Thánh, rất có thể yếu hơn nhiều so với Tỉnh Long Vương.

Nhưng không nên xem nhẹ, dù sao cũng là người Thần tộc, năng lực có thể ảnh hưởng tới phàm nhân sinh tử.

Nếu như hắn là thần trên Thiên Cung, xuống Nhân Gian hẳn là yếu đi một chút, vì Nhân Gian không nhiều tiên khí.

Dễ hiểu hơn là không thuộc chiến đấu địa hình.

Nhưng bên Long Vương nhóm, đa số nằm tại Nhân Gian, bọn hắn xuất hiện cũng không có vấn đề gì quá to tát.

Về phần Lý Thành Thiên, hao tổn ba trăm năm thọ mệnh, giống như Hầu Ca bị núi đè năm trăm năm, nhưng ít hơn một chút.

Như thế nào so sánh mình cũng không bằng đối phương.

Nhưng cũng may, bọn hắn có tới ba người, Lý Thành Thiên không đơn độc.

Niêm Tổ Chân Thánh, chữ Thánh này cũng không phải chứng minh hắn là thánh vị, mà là một cái êm tai danh hiệu.

Hoặc là được phong thần, hoặc là dân chúng đặt danh.

Đây là chút ít hi vọng của Lý Thành Thiên.

Niêm Tổ Chân Thánh xoè bàn tay đưa qua Đặng Phù Dung. "Ngươi hãy dùng tiên đan trị thương!"

Trên bàn tay, một viên tiên đan nhỏ bé như là ngọc trai vừa lau xong, chiếu sáng vô cùng.

Lý Thành Thiên nào để xảy ra việc này, siêu nhân biến hình, yêu quái đứng xem đâu.

Nếu để Đặng Phù Dung nuốt tiên đan liền lỗ nặng.

Lập tức hắn cùng thân thể bắn tới, kiếm quang hướng giữa.

Niêm Tổ Chân Thánh từ đầu đã không vội công kích, đơn giản hắn không xem Lý Thành Thiên đáng giá.

Mà Lý Thành Thiên cũng chịu khó nói xạo một hồi, chủ yếu khôi phục nguyên khí.

Khoảnh khắc rất nhỏ nằm trong trò chơi, là trò chơi may rủi.

Vì Lý Thành Thiên suy đoán Niêm Tổ Chân Thánh thuận tay phải.

Quả nhiên, Niêm Tổ Chân Thánh tay phải cầm tiên đan, cũng là thuận tay phải, bèn bóp chặt một quyền đem tiên đan giấu trong lòng bàn tay, chuyển qua công kích Lý Thành Thiên.

Đặng Phù Dung vừa định nhận lấy tiên đan, bị Niêm Tổ Chân Thánh giật về, không khỏi trầm mặc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.