Chương trước
Chương sau
Mưa, cũng tới hồi dần tạnh.

Chợt lại có tiếng chim kêu, Nguyên Huyên quay đầu nhìn, là Thiên Ma Điểu lạnh lùng kêu, hiện có ba đầu.

Tụi nó sắp phải mổ trúng Đặng Thuần Như.

Nguyên Huyên vội vã ngồi xuống, đặt Đặng Thuần Như trên đất, sau đó nhìn vào ngực nàng, bàn tay hốt lấy giật đứt sợi dây chuyền.

Trên dây chuyền, là lông của Thiên Ma Điểu.

Nguyên Huyên ngước nhìn phía sau, bàn tay đưa vòng cổ tới. "Bần tăng xin trả lại!"

Ban đầu hắn có thể không biết, nhưng bây giờ đã biết.

Đặng Thuần Như đã nhìn thấy Thiên Ma Điểu.

Mà nàng không muốn tiết lộ, đã ra tay sát hại một trong số chúng, bất quá Thiên Ma Điểu lại rất nhiều.

Nhưng nàng chưa hề nghĩ, chuyện cứ xảy ra, có làm cách nào cũng không thể thay đổi.

Nguyên Huyên nói. "Các vị thí chủ, nàng đã chết, coi như trả nghiệp xong, xin hãy buông tha cho thi thể nàng!"

Một đầu Thiên Ma Điểu dùng hai chân gắp lấy vòng cổ.

Nguyên Huyên tiếp tục bồng thi thể Đặng Thuần Như bước đi.

Nhưng Thiên Ma Điểu vẫn cứ theo phía sau, vừa bay lại không ngừng kêu lên.

Một hồi sau, Nguyên Huyên tìm được một yên tĩnh địa phương, thầm nghĩ nơi này gần rừng núi, ít người vãng lai.

Chọn một mảnh đất trống trải, đặt xuống thi thể.

Thiên Ma Điểu liền lao tới, ba đầu bao lấy xung quanh, định đáp xuống.

Nguyên Huyên bàn tay đưa lên, tại ven đường chém đứt một khối đá, quát lên. "Các vị thí chủ, hôm nay bần tăng nhất định phải an táng nàng, xin thay nàng gánh lấy tội lỗi!"

Dứt lời, hắn nhặt phiến đá vừa bị chém rơi, một bên che chở cho thi thể nàng, một tay cầm phiến đá đào bới đất.

Thiên Ma Điểu bay vòng sau lưng Nguyên Huyên, từng cái mũi nhọn hướng tới, mỗ vào tấm lưng trần.

Nguyên Huyên nhịn đau, ra sức đào đất.

Thiên Ma Điểu không yếu, mỗ một lát đã làm lưng Nguyên Huyên chảy máu.

Rốt cuộc, một cái hố đất được hoà thượng Nguyên Huyên tạo nên, lưng hắn cũng là chịu nhiều vết thương, Thiên Ma Điểu mới dừng lại.

Tụi nó kêu lên vài tiếng, sau đó kéo nhau bay đi đâu mất.

Nguyên Huyên tìm trong túi vải một cái áo mới, có chút bị ướt, cẩn thận cho Đặng Thuần Như mặc áo.

"Ta không có tài sản gì, chỉ còn một cái áo, hi vọng ngươi không bị lạnh! À, có phải ngươi thích đèn hoa sen, ta cũng cho ngươi!"

Nguyên Huyên ôm thi thể nàng đặt vào trong hố, đem đèn hoa sen cũng thả xuống bên dưới, ngồi nhìn nàng một lúc.

"Thuần Như, an nghỉ!"

..............

Lý Thành Thiên cắm mặt trên bùn đất, nằm im một chỗ.

Lúc này, hắn thân thể hay là trên người khí tức, đều là nguy khốn.

Tưởng chừng như thiên địa bây giờ có mỗi mình hắn, nhưng từ xa một cái thân ảnh chạy lại.

Là Trương Chúc Linh đầu tóc bù xù, quần áo ướt sũng mà run lẩy bẩy, đang tìm tới hắn.

Nàng cúi xuống lật người hắn nằm lên, nhìn tới gương mặt hắn dơ bẩn, kêu lên chính là "ca".

Kêu mấy tiếng về sau, hắn không có tỉnh lại, nàng nhăn mặt bèn khóc thút thít, vừa khóc lại không ngừng kêu gọi hắn.

Nàng khóc, nhưng là giữa trán nàng lại xuất hiện Thanh Huyết ấn ký.

Rốt cuộc nàng vùi đầu vào người hắn, ôm hắn mà khóc, thanh quang phát ra ngay trên người nàng, lại truyền qua cơ thể hắn.

Lý Thành Thiên sắc mặt hơi động, trong tầm nhìn mờ nhạt, thấy được gương mặt Trương Chúc Linh.

Nhìn hắn mà rơi lệ, mà có được ấn ký trên trán.

Tới mức, nàng cũng là sức cùng lực kiệt, bất tỉnh đè lên người hắn.

Cảm giác một chút sức nặng này, nhưng Lý Thành Thiên cử động không nổi, vì hắn quá yếu ớt.

Cho tới khi, tầm nhìn càng rơi vào hắc ám, hắn chính cùng nàng một đôi đều là ngất đi.

Một ngày sau...

Hai mắt nâng lên, Lý Thành Thiên nhìn quanh, cơ hồ mình đã được đưa về nhà, nhưng bằng cách nào?

Nhà này, lại là trần nhà cao, xây bằng gỗ, Lý Thành Thiên nằm trên một cái giường rất êm, sử dụng chính là chăn đệm.

Tất nhiên, không phải nhà hắn.

Nhìn xem, bốn phía đều phát ra hương thơm dễ chịu.

Không lẽ nào, bị Lạn Mạn Trùng cắn cho buồn ngủ, thầm ước lại thành hiện thực?

Lý Thành Thiên thử vận động, có chút đau nhức, nhưng là không tới mức không thể ngồi dậy.

Vậy mà, thương thế dần bình phục.

Vén chăn qua một bên, hắn ngồi trên giường, lúc này trên người hắn cởi trần, quấn băng vải trắng, ẩn ẩn vết máu.

Đột nhiên đằng trước cửa mở, một cái nhân ảnh tiến vào.

Lý Thành Thiên liền nhìn ra, lầm bầm nói. "Vương Thiên Báo!"

Không sai, trước mặt hắn là Vương Thiên Báo, đang bước tới, trên mặt biểu lộ vui mừng. "Ân nhân, ngươi đã tỉnh!"

Có thể nhanh chóng hiểu được, là Vương Thiên Báo cứu tỉnh Lý Thành Thiên, lúc này Vương Thiên Báo đang mặc là thượng phẩm vải đen trường bào, một bên vai cõng theo tấm da thú, kết nối xuống ngực, trên ngực có bốn cây nanh sói.

"Gọi ta Lý Thành Thiên!" Lý Thành Thiên thử đứng lên, thấy như vậy Vương Thiên Báo lo lắng lại gần.

"Ân nhân vẫn là ân nhân, thấy ngươi đã khoẻ, ta thực sự vui mừng!" Vương Thiên Báo cúi người, chân thành nói ra.

Hắn vẫn không biết làm sao đền ơn Lý Thành Thiên, cũng may là gặp Lý Thành Thiên tại Âm Dương Sơn.

Nghĩ tới cũng lạ, trên bản đồ rõ ràng Âm Dương Sơn có hai toà núi, vậy mà khi tới đó chỉ thấy một cái gò đất.

Đã hắn muốn gọi, Lý Thành Thiên cũng không cấm đoán, mà là nhìn quanh, nói. "Sao ngươi tìm thấy ta?"

Vương Thiên Báo nhìn lên, cười nói. "Ta định quay lại tìm ngươi, nhưng mà không thấy! Ta cũng không biết ngươi tại chỗ kia, chỉ là tình cờ đi tuần đêm, không ngờ gặp ngươi... Trong bộ dạng khó coi."

Nói tới đây bèn e sợ, ngay cả Lý Thành Thiên cũng bị đánh tới mức nội thương, cũng may chỗ này có rất nhiều y sư.

"Cảm ơn!" Lý Thành Thiên gật đầu nói. "Ngươi không tới có lẽ ta chết rồi... Đây là đâu?"

Hắn nhớ Vương Thiên Báo từng giới thiệu, một điều không cần nói ra người ta cũng biết, là người Vương gia.

Không lẽ hắn đưa mình về Vương gia?

"Ân nhân đừng nói như vậy..." Vương Thiên Báo lập tức giải thích, sau đó nói. "Đây đương nhiên là Thiên Nha Hội đại bản doanh! Còn về hành lý ngươi... Ta cho thuộc hạ tìm nhưng không thấy, có thể bị kẻ gian lấy mất rồi!"

Sở dĩ hắn nói như vậy, không nghĩ Lý Thành Thiên vào Âm Dương Sơn vui chơi, mà gần với dịch trạm, hắn càng khẳng định Lý Thành Thiên muốn đi xa khỏi Bất Sương huyện, cụ thể làm gì nhưng không biết.

"Không sao!" Lý Thành Thiên nói, hành lý bên trong cũng không có gì đáng giá, quần áo cùng với tranh vẽ mà thôi.

Còn tiền bạc thì sao?

Tám ngân tệ, không đúng, còn một đồng nữa, là tám ngân tệ một đồng.

He he, đương nhiên là nằm bên trong hệ thống, dạng này nhưng là vô cùng an toàn.

Nhưng hắn nhớ lại, còn thứ đáng giá hơn, quay qua nói. "Ngươi chỉ gặp mình ta thôi sao? Còn ai khác không?"

Vương Thiên Báo mới nhớ ra, nói. "Có phải là một vị cô nương không?"

Lý Thành Thiên mới đem lo lắng cho dằn lại, nói. "Là Linh nhi?"

"Hẳn là vậy!"

Vương Thiên Báo dẫn Lý Thành Thiên ra ngoài, tới chỗ Trương Chúc Linh.

Hai người tới một đạo hành lang thông thoáng, đều từ gỗ quý, một dải phòng kéo dài như trong khách sạn, mà phòng Trương Chúc Linh cũng nằm ngay bên cạnh hắn.

Lý Thành Thiên có chút nghi hoặc, không nhầm thì Thiên Nha Hội là sơn tặc tổ chức nha!?

Nhìn khắp nơi, nhưng Thiên Nha Hội không giống như trong đầu hắn tưởng tượng, một đám khố rách áo ôm, từa lưa thất nghiệp.

Sơn tặc, cũng có ngày hôm nay?

Chưa hết, Lý Thành Thiên nghĩ tới đây, từ sau lưng một cái đại thẩm bước tới, hai tay kéo một cái áo choàng khoác lên người hắn.

Sau đó, một nam nhân khác đi tới, cung kính cúi đầu, chìa ra một phần y phục được xếp gọn trên khay.

Lý Thành Thiên trong đầu nổ vang.

Làm sơn tặc cũng không tệ nha!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.