"Cái gì cũng phải học từ trước tới sau, ngươi trước tiên học rành ngự kiếm phi hành rồi mới tìm ta!" Rốt cuộc Lục sư thúc nói câu đơn giản, coi như là tự mình tránh thoát một kiếp nạn.
Lý Thanh hiểu được Lục Tiểu Sơn muốn giấu nghề, chắp tay đằng trước nói. "Sư thúc dạy phải, ta còn non kém, không thể nào học được công pháp cao cấp như vậy!"
"Cũng không thể nói, với ngươi tư chất sẽ nhanh tiến bộ thôi!"
"Vậy nhờ lần sau sư thúc dạy bảo?"
"Lần sau nhất định!"
Lý Thanh chịu khó cùng Lục Tiểu Sơn phối hợp, hai người theo như thường lệ thổi phồng một trận.
Sau đó Lục Tiểu Sơn bái biệt mọi người mà quay trở về Xà Kiếm Môn.
Chu Dũng cùng Tần Đức Thọ tỏ ra ngoan ngoãn theo chân sư phó, Chu Dũng cưỡi phi kiếm bay về, Tần Đức Thọ chính là chạy khắp nơi tìm kiếm.
Về phần Tần Đức Thọ bị đánh văng kiếm thật ai oán nha, nhưng không thể nào làm khó được Lý Thanh.
Nếu như mất kiếm, bây giờ muốn nhận kiếm thêm cũng không được, chỉ còn cách dùng không phải linh kiếm.
Lê Thu Vũ sau lưng tiến hành chắp tay nhìn hồi lâu, không còn người ngoài nàng mới đem một hơi thở kiềm nén thả ra miệng, quay lại nhìn Lý Thanh, xem hắn có nơi nào bị thương.
Lý Thanh thầm nghĩ có lẽ nàng cũng thường chăm sóc cho đệ đệ như vậy, giống như đại diện cái mẫu thân vậy.
Phần nào hiểu được cảm giác đệ đệ nàng, có lúc cảm giác may mắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-de-vuong/2866299/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.