Chương trước
Chương sau
Dưới chân núi Long Hổ, tại một phòng khách sạn có năm người cùng tụ tập lại, trong năm người đó có người mặc áo đạo, có người mặc áo cà sa.

Nếu như ở đó có người của Huyền Môn, tuyệt đối sẽ bị năm người đó dọa chết khiếp, năm người đó đều là những người đứng đầu đạo giáo và phật môn.

Toàn Chân trưởng môn Vương Kinh Long, Võ Đan chân nhân Trương Khởi Hạc, Bồ Đề môn Liễu Phàm đại sư, Tàng Địa phật quốc phật sống chuyển thế Chu Tất Cổ, Lưu Ly tự Vân Không đại sư.

Năm người này chỉ cần một người xuất hiện trong Huyền Môn cũng là nhân vật có tiếng tăm, mà hôm nay lại cùng tập trung lại trong một quán rượu, nói ra người khác có thể không tin, vì Huyền Môn bằng mặt không bằng lòng, mỗi một Huyền Môn đều tranh giành danh tiếng, sao có thể cùng ngồi đây nói chuyện.

Nhưng chuyện kỳ lạ này lại thực sự đang diễn ra.

Vương Kinh Long ngồi phía trên đầu, nhìn mấy vị kia, khẽ cười nói: "Ngày hôm nay mời các vị tới đây, thiết nghĩ trong lòng mọi người cũng đã biết vì sao lại tới đây."

"Tất nhiên là như vậy, nếu không sao bọn tôi lại tới đây?" Võ Đan Trương Khởi Hạc cũng cười nói.

"A di đà phật." Bồ Đề môn Liễu Phàm đại sư chắp hai tay lại, không biết đang nghĩ điều gì.

"Đã tới đây rồi, mọi người cũng đừng che giấu nữa, tôi xin mở lời trước, hôm nay chúng ta tới đây, tất cũng là vì tên Trương Long Tâm của Trương gia kia." Vương Kinh Long nói, "Tên tiểu tử này quá nghịch thiên, dùng từ con cưng của trời để hình dung cũng không quá đáng, các vị cũng là những người thông hiểu mọi điều, trước khi tên tiểu tử này xuất hiện, thử hỏi có ai đã từng nhìn thấy kim hoa mười nhánh bao giờ chưa?"

"Chưa từng, chỉ có trong cổ tịch mà thôi." Lưu Ly tự Vân Không đại sư lên tiếng.

"Cũng có nghĩa là, tên tiểu tử này tài năng trước nay chưa từng có, tại Hoa Sơn các vị cũng đã thấy, tu vi của hắn, chỉ trong ngắn ngủi vài ngày đã từ nhất trọng thiên bước lên thất trọng thiên, thậm chí sau khi bộc phát lại có thể một kiếm đánh bại bán bộ kim đan, đó là gì chứ? Cứ theo đà phát triển như vậy, nhiều nhất không tới một năm nữa, mấy lão già chúng ta sợ rằng không đáng nhắc đến nữa rồi!" Vương Kinh Long nói rồi dừng lại, sau đó tiếp tục: "Vậy nên lần này đã có cơ hội, chúng ta không thể bỏ lỡ, bắt buộc phải triệt hạ tên tiểu tử đó, nếu không Trương gia sẽ khôi phục lại vinh quang của ngàn năm trước, mọi người có lẽ đều đã biết, khi mới bắt đầu nổi lên đã chịu áp lực của Trương gia như nào, không muốn nếm lại mùi vị đó chứ!"

"Bần tăng lần này tới đây, không phải vì tiểu tử thiên tài đó, hắn ta mạnh đương nhiên đó là chuyện vui mừng của Huyền Môn chúng ta, nhưng hắn và Vĩnh Dạ lại có mối quan hệ không rõ ràng, thậm chí còn có khả năng là do thám của Yêu tộc, đã như vậy, bần tăng tới lần này là muốn Trương gia cho một câu trả lời!" Bồ Đề môn Liễu Phàm đại sư nói.

"Đúng, không sai, chúng ta lần này tới đây, là muốn Trương gia trả lời rõ ràng." Vương Kinh Long vội vàng nói, trong lòng cười thầm, vẫn là phật môn giỏi giấu giếm, cái mặt nạ lương thiện sao lại không thể rớt xuống được, chiêu giấu giếm này quả thật lợi hại hơn nhiều so với đạo gia.

"Chỉ là, yêu khí đó chung quy cũng chỉ là thứ huyễn hoặc, nếu như Trương gia một mực phủ định, vậy chúng ta cũng không cách nào đi tra cứu, ngược lại chỉ có thể dựa vào điểm không rõ ràng giữa tên tiểu tử đó và Vĩnh Dạ để nói mà thôi." Võ Đan Trương Khởi Hạc lên tiếng.

Trương Khởi Hạc nói rồi, khiến cho những người khác cũng hưởng ứng, thực sự những người có mặt tại đây đều chưa từng thấy qua yêu khí, nếu cứ nói cứng đó là yêu khí thì cũng có chút khó thuyết phục, nhưng nếu lôi kéo sang phía Vĩnh Dạ, lại có phần không nói rõ được.

"Trương gia có lẽ không chỉ như vậy, phải biết rằng là tin tức nội bộ từ Trương gia truyền ra, tên tiểu tử đó kinh mạch đứt đoạn, đã trở thành một phế nhân!" lúc này phật sống Chu Tất Cổ không nhịn được mới lên tiếng.

"Phế nhân? Vì một phế nhân, không phải chúng ta vẫn tới đó sao, cái gì mà phế nhân hay không phải phế nhân, một cành Côn Luân chu quả thì thương thế gì cũng giải quyết được hết, mặc dù Côn Luân chu quả thật sự quý hiếm, nhưng nói thật, nếu cắn răng thì có Huyền Môn nào lại không mua được, một Côn Luân chu quả đổi lấy vinh quang ngàn năm cho Trương gia, vụ làm ăn này vẫn còn quá hời." Vương Kinh Long cũng nói.

"Nhưng có chúng ta nhúng tay vào, Trương gia bọn họ có lẽ cũng khó mà lấy được Côn Luân chu quả." Bồ Đề Môn Liễu Phàm đại sư nói.

"Điều này thì không dám chắc, phải biết là, không chỉ có nhà đó là có Côn Luân chu quả, còn có nhiều tán tu giữ Côn Luân chu quả, chỉ cần giá đủ cao những tán tu đó sẽ không đồng ý sao? Ngài cũng biết, Trương gia bọn họ dù có mạnh thế nào cũng không ảnh hưởng đến tán tu! Tán tu và chúng ta không đi chung trên một con đường!" Vương Kinh Long nói.

Nghe Vương Kinh Long nói vậy, Chu Tất Cổ cũng giật mình thở dài, không nói gì nữa.

Lúc này Vương Kinh Long cười, "Ngày mai tên Trương Long Tâm đó không thể không chết, ta nghĩ các vị ngồi đây cũng đã trằn trọc nhiều rồi, hắn không chết, chúng ta căn bản không thể ngủ được."

Vừa dứt lời, không khí lại chìm vào tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, Võ Đan Trương Khởi Hạc mới lên tiếng, "Nếu như Trương gia nhất quyết muốn bảo vệ tên tiểu tử đó thì sao? Lẽ nào đến lúc đó mấy đại Huyền Môn chúng ta lại đánh lên núi Long Hổ? hơn nữa cũng không thể phong tỏa Trương gia, hiện giờ cuộc chiến giữa chúng ta và Vĩnh Dạ chỉ mới bắt đầu, nếu như cứ ép Trương gia về phía Vĩnh Dạ, đối với chúng ta không hề có lợi."

"Không đến thời khắc quan trọng, Trương gia sẽ không làm như vậy, phải biết rằng Trương gia luôn là gia tộc đứng đầu Huyền Môn, bọn họ vẫn không thể bỏ được sĩ diện, càng không thể vì một đệ tử mà phản lại cả Huyền Môn." Vương Kinh Long nói: "Mọi người có lẽ sẽ không nghĩ rằng nửa đêm ta triệu tập tất cả lại đây để thảo luận vấn đề này, đương nhiên ta tự có kế sách dự phòng."

"Kế sách thế nào, nói ra nghe thử xem." Trương Khởi Hạc hỏi.

Những vị tông sư đại phật môn khác cũng tò mò nhìn Vương Kinh Long, muốn nghe chi tiết từ chính miệng ông ta.



"Kỳ thực, kế sách này phải có sự hợp lực của mọi người mới có thể thực hiện đươc, đó cũng là lý do tôi mời các vị tới đây." Vương Kinh Long híp mắt nói, "Bởi vì kế sách này cần các vị trả giá một chút, mặc dù chi phí không lớn, nhưng rất khó để đạt được sự đồng thuận, vì vậy chúng ta cần thảo luận."

"Giá thế nào? Chỉ cần có thể khiến cho tên tiểu tử đó chết, giá nào cũng được!" Trương Khởi Hạc lập tức nói.

Những người khác cũng đồng tình.

Vương Kinh Long mỉm cười bắt đầu nói, sau khi ông ta nói xong, những người có mặt đều kinh ngạc nhìn ông ta!

"Diệu kế diệu kế, mười năm đổi lấy ngàn năm, dù sao cũng là một cuộc mua bán có lợi." Trương Khởi Hạc nghe xong liền nói: "Chỉ có điều, chi tiết chúng ta vẫn cần bàn luận thêm."

"Chuyện này dù gì phạm vi cũng quá rộng, hơn nữa cũng khó giải thích với người trong môn phái, thực sự cần phải thảo luận hơn, nhưng nếu thật sự phải làm tới bước đó, đây lại là một diệu kế, đừng nói là Trương Ngọc Dương chân nhân, kể cả bần tăng gặp phải mồi ngon như vậy cũng không kìm được mà dính câu!" Liễu Phàm đại sư cũng vỗ tay khen.

"Đương nhiên cần phải thảo luận chi tiết rồi, tôi dám cá rằng nếu như mấy đại Huyền Môn chúng ta đồng lòng, Trương gia chắc chắn sẽ hy sinh con cờ Trương Long Tâm đó, nếu như là lúc trước, có thể còn do dự, nhưng hiện giờ, Trương long Tâm chỉ là một phế nhân không hơn không kém, chỉ cần Trương Ngọc Dương gật đầu, là đã mắc câu rồi!" Vương Kinh Long cười nói.

Những người khác cùng cười hùa theo, không khí trong phòng trở nên vô cùng hòa thuận, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, ai cũng giống như một đao phủ chuẩn bị bước lên đài hành quyết.

Mà kẻ bị hành quyết chính là thiên tài ngàn năm có một, Trương Long Tâm!

Cây cao gặp gió, kẻ ưu tú thì bị ganh ghét, câu nói này vô cùng chuẩn trong hoàn cảnh hiện giờ, tất cả mọi người đều hiểu rõ bản thân muốn gì, cùng thảo luận cũng dễ chịu hơn.

Chẳng mấy chốc đã có đáp án.

Sau khi quyết định, đám người bắt tay nhau ra về, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sau khi mọi người đi hết, Vương Kinh Long ngồi lại trong phòng, gõ nhịp ngón tay trên bàn, "Là sống hay chết, cũng không do ngươi quyết định, tiểu tử!"

"Diêm Vương bảo ngươi chết canh ba, không thể để ngươi sống tới canh năm!"

Cùng lúc đó, tại Trịnh Châu Hà Nam, trong một căn biệt thự, một thanh niên tráng kiện nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, có chút kinh ngạc lớn tiếng kêu lên: "Cô nói là, mẹ kiếp cô là Bạch Hồ sao? Không thể nào, Bạch Hồ mà tôi biết, là con trai mà!"

Bạch Hồ cố gắng nhẫn nhịn cơn nóng giận, thở hắt ra nhìn người phía đối diện, và còn một cô gái mặt mũi xanh lét đang nằm trên giường, nói: "Vậy nên, ngươi có thể mặc đồ vào được chưa?"

"Mặc mặc mặc, ta mặc liền đây!" người con trai tráng kiện như vâm nhanh chóng mặc đồ vào, còn vỗ vào mông cô gái cuốn trong chăn cười hì hì nói: "Bảo bối, chờ ta nhé."

Cô gái đó trừng mắt lườm Bạch Hồ, sau cùng mỉm cười nói: "Nhất định phải đến đó."

"Nhất định, nhất định!" lúc này người con trai kia đã mặc xong quần áo, cùng Bạch Hồ đi ra ngoài, sau khi ra ngoài vội vàng nói, "Ngươi là Bạch Hồ? Đừng có trêu đùa ta, mặc dù trông rất giống, nhưng ngươi chắc chắn không phải, Bạch Hồ là nam, cô có lẽ là em gái của hắn đúng không!"

Lông mày Bạch Hồ nhíu lại, đưa tay ra bóp lấy cổ người nam kia, cứ vậy nhấc bổng hắn ta lên, người con trai vội vã nắm lấy cổ tay Bạch Hồ thảm thiết kêu lên: "Ta tin rồi, ta tin rồi, ngoại trừ Bạch hồ, không ai có thể đối với ta như vậy, ngươi là Bạch Hồ!"

"Hừ!" Bạch Hồ lạnh lùng vứt hắn sang một bên.

Hắn ta nhổ một tiếng, xoa xoa cổ mình, "Vẫn may chưa chết, mẹ nó, ngươi thật sự là Bạch Hồ sao, thực lực của ngươi khôi phục rồi?"

Bạch hồ lạnh lùng nhìn hắn ta, "Đúng vậy."

"Hóa ra ngươi thật sự là nữ nhân, chậc chậc, thật sự ngưỡng mộ tên Giang Lưu, cả ngày cùng ngươi ôm ấp, vốn dĩ ta còn tưởng rằng hắn có Long Dương là tốt rồi, ngàn lần không ngờ rằng, ngươi lại là con gái, lại còn xinh đẹp như này, Trần Phá Quân ta phục, thật sự phục!" Trần Phá Quân thở hổn hển nói.

"Ngươi thử nói linh tinh thêm một câu nữa xem!" Bạch Hồ nhíu mắt, ánh mắt tràn đầy sát khí.



Trần Phá Quân rụt cổ lại nói: "Ta không nói, không nói nữa được chưa, được rồi, lần này ngươi tới tìm ta có chuyện gì? Lại là vì Giang Lưu phải không? Nghe tin tức gần đây hắn thật sự rất đáng kinh ngạc, thực lực đã đột phá đại châu thiên, trước khi chưa thức tỉnh năng lực, có thể ta cũng không đánh lại hắn."

"Là vì hắn." Bạch Hồ lạnh lùng nói, "Vậy nên, cần ngươi khôi phục sức mạnh."

"Khôi phục sức mạnh? Nói dễ dàng vậy sao, ngươi cũng biết rõ từ sau thời kỳ suy tàn của các chư thần, chúng ta không thể nào khôi phục được sức mạnh, thiên đạo đã phong tỏa chúng ta, trước đây là Giang Lưu giúp ta trốn tránh thiên cơ, ta mới có thể đột phá, nhưng hiện giờ, nói thật không thể nào!" Trần Phá Quân nói.

"Có thể." Bạch Hồ lạnh giọng nói.

"Lẽ nào, ngươi có thiên cơ đan? Không thể nào thiên cơ đan chỉ có thiên cơ cốc tài mới có, kể cả là bán thần thế gia, thiên cơ cốc tài cũng là một sự tồn tài siêu nhiên. Ngươi làm sao có được thiên cơ đan?" Trần Phá Quân kinh ngạc nói.

"Chỗ ta có một viên, chỉ cần ngươi đồng ý với ta, nghe theo sự sắp đặt của ta, ta sẽ cho ngươi!" Bạch Hồ lấy từ trong túi ra một bình thuốc.

Trần Phá Quân say mê ngửi lấy mùi rồi nói: "Thiên cơ đan, chính là mùi của thiên cơ đan, ngươi làm sao lại có được?"

"Không cần phải biết!" Bạch Hồ nhíu mắt lại, "nói cho ta biết câu trả lời của ngươi."

"Ngươi phải nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ sau lần trước chia tay với tên tiểu tử đó, ta cũng chưa gặp lại hắn, cũng không hiểu hắn thế nào, sao biết được việc của hắn chứ!" Trần Phá Quân gắt gỏng nói.

"Đám người Huyền Môn muốn giết hắn, ta phải đi cứu hắn!" Bạch Hồ lạnh lùng trả lời.

"Không thể nào, tên Giang Lưu đó không vào đã gia nhập vào Trương gia rồi sao? Trương gia không phải là Huyền Môn à? Sao có thể bị giết chứ?" Trần Phá Quân tò mò nói.

"Thiên tài quá manh, ắt có kẻ ganh ghét đố kỵ, có những người không muốn thấy người khác giỏi hơn mình!" Bạch Hồ dường như nhớ ra điều gì đó, híp mắt lại, sự nguy hiểm bắt đầu bộc phát qua ánh mắt.

"Hóa ra là như vậy, vậy ta có thể giúp ngươi, nhưng thực lực của ngươi không phải đã hồi phục rồi sao? Với thực lực hiện giờ của ngươi, muốn lên núi Long Hổ cứu người có khi còn dễ hơn ăn cơm, còn cần ta làm gì? Làm nền cho ngươi? Trước mặt Giang Lưu làm cho người tình lâu năm là ngươi càng thêm uy mãnh?" Trần Phá Quân nói.

"Không, ta muốn ngươi chặn một đám người khác lại." Bạch hồ nói, "Còn có một đám người muốn cứu Giang Lưu, ta không muốn hắn rơi vào tay những kẻ đó."

"Ai cơ?" Trần Phá Quân ngẩn ra hỏi.

"Vĩnh Dạ." Bạch Hồ nhíu mắt, "Không sai, chính là Vĩnh Dạ."

"Không thể nào, người của Vĩnh Dạ không phải muốn giết Giang Lưu hay sao? Đặc biệt là Vĩnh Dạ thiên sư, sao có thể muốn đi cứu hắn!" Trần Phá Quân nói.

"Đổi lại là trước đây, ta cũng sẽ thấy như vậy, nhưng hiện giờ ta biết Vĩnh Dạ thiên sư là ai, cũng biết được, năm đó khi Giang Lưu gặp nguy tại sao Vĩnh Dạ lại xuất hiện, giết chết Giang Lưu!" Bạch Hồ hít một hơi nói.

"Tại sao?" Trần Phá Quân ngẩn người.

"Vì Giang Lưu tỉnh lại khi đó không phải là Giang Lưu mà Vĩnh Dạ thiên sư cần, vì vậy chỉ còn cách lại tiễn về với luân hồi!" Bạch Hồ nhíu mắt nói.

"Có nghĩa là sao, còn có hai Giang Lưu? Người đó là ai?" Trần Phá Quân hỏi.

Bạch Hồ vừa mở miệng, Trần Phá Quân dã trợn tròn mắt, đến miệng cũng há hốc ra, đương nhiên, kết quả này với hắn ta mà nói không thể nào chấp nhận được.

"Hiện giờ, nói cho ta biết, ngươi có thể giúp ta cản bọn chúng lại không, để ta yên tâm công phá lên núi Long Hổ?" Bạch Hồ nhìn Trần Phá Quân lạnh giọng nói.

Trần Phá Quân hít sâu một hơi, "Nếu như thật sự là như vậy, ta đồng ý với ngươi!"

"Chỉ cần Trần Phá Quân ta còn sống, bọn chúng sẽ không thể bước qua người ta! Thần đến giết thần, phật đến giết phật!"

Một luồng khí mạnh mẽ như thể lấy một thắng vạn quân toát ra từ trên người Trần Phá Quân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.