Khí tức khủng bố chảy xuống từ ba nghìn thước trực tiếp ép cho tôi không thể động đậy. Cao Thiên Vũ nhìn tôi, cười lạnh nói: "Kiến chính là kiến, dù cố gắng thế nào cũng vẫn chỉ là một con kiến mà thôi!"
Nhìn Cao Thiên Vũ, cảm giác bất lực trong lòng tôi càng tăng thêm. Lúc này tôi đúng như lời hắn nói, chỉ là một con kiến nhỏ bé mà thôi!
Cao Thiên Vũ đã bước vào tiên thiên, hắn chỉ cần giơ tay cũng có thể đè chết tôi rồi!
Sẽ ngã xuống nơi này? Sẽ chết sao? Nhưng tôi không cam lòng chút nào! Tôi không cam lòng, không cam lòng!
Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, sao có thể chết ở đây được!
Tuy rằng đã khó chịu đến cực hạn, nhưng tôi vẫn bất lực. Sự chênh lệch thực lực giữa hắn và tôi giống như trời cao với vực sâu vậy. Dùng năng lực hiện tại của tôi đi đối đầu với Cao Thiên Vũ thì chỉ có con đường chết, hoàn toàn không có lối thoát!
Nếu thua, không chỉ tôi, ngay cả Long Chính sư huynh và Long Kiếm sư huynh cũng đều phải chết. Vì sự thất bại của tôi, song tử tinh của Trương gia cũng sẽ phải chết theo.
Nhưng tôi có thể làm gì đây?
Lúc này tất cả đệ tử Huyền Môn xung quanh đều khiếp sợ, không ngờ Cao Thiên Vũ lại đột phá ngay lúc này!
"Thật đáng xấu hổ, lại ép sức mạnh của mình lại, ỷ lớn hiếp nhỏ!"
"Đúng vậy, thật đáng xấu hổ, Vĩnh Dạ các ngươi thắng mà không anh hùng!"
Đám đệ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-tran-gian/3095566/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.