Nhưng lúc này nỗi sợ hãi và hoảng hốt căn bản cũng không còn tác dụng gì nữa, trong nháy mắt bản thân bị giam lại thì hắn đã biết việc mình thua là điều không thể nghi ngờ. Khi hắn vừa định mở miệng nhận thua thì lại phát hiện một hình bóng quỷ mị xuất hiện ngay trước mặt.
Tôi cười nhẹ nhìn gã thiếu niên tóc đỏ đã hoàn toàn mất đi sức chống cự, duỗi ngón tay ra búng nhẹ lên trán hắn một cái, trực tiếp đánh hắn bay khỏi lôi đài.
Giải quyết đối phương một cách nhẹ nhàng như vậy thôi sao?
Sắc mặt của đám đệ tử Huyền Môn đang đứng xem đều vô cùng khó coi, ai có thể ngờ chỉ trong chớp mắt mà tôi đã xoay chuyển càn khôn. Thậm chí, chỉ là dùng một cái búng tay, đã có thể đánh rớt được đối phương đang chiếm thế thượng phong.
Sau khi bị đánh rớt khỏi lôi đài sắc mặt tên tóc đỏ cũng đã bừng lên, hiển nhiên việc bị người khác đánh bại quả thực là một chuyện rất sỉ nhục.
Ngay lúc đó, một gã thiếu niên mặc trang phục đen hừ lạnh nói một câu phế vật rồi trực tiếp nhảy lên lôi đài. Tôi liếc mắt nhìn về phía gã thiếu niên kia một cái liền biết hắn chính là người mạnh nhất trong nhóm, là cấp bậc bát trọng thiên.
Lúc này đám đệ tử của Huyền môn mới ý thức được rằng trận thứ hai vừa rồi tôi gần như không đánh mà thắng, nhất thời sắc mặt cả đám đều đỏ rực, liên tục vỗ tay rồi hô to 'một chuỗi ba'.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-tran-gian/3095552/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.