Trong đạo quan của Trương gia trên Hoa Sơn, Trương Long Đồ và Trương Long Chính nhìn nhau, lại nhìn sang Trương Long Tâm tuy đã bất tỉnh nhưng nét mặt đầy đau đớn, khổ sở, không biết phải nói gì.
"Không phải sư phụ nói đã chữa thương cho đệ ấy rồi hay sao, tuy vẫn hôn mê nhưng hai ngày nữa là sẽ hồi phục mà? Chuyện gì thế này? Tại sao trông Long Tâm sư đệ lại đau đớn như vậy?" Trương Long Chính nhíu mày hỏi.
"Ta cũng không biết, đây là lần đầu tiên ta thấy chuyện này. Hay là do mơ thấy gì đó? Vì Ngọc Dương sư thúc có nói hiện giờ đệ ấy hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì." Trương Long Đồ nói.
"Thôi, chúng ta cứ ra ngoài trước để đệ ấy nghỉ ngơi đã, hôm nay coi như là làm khó đệ ấy rồi, lại bị tổn thương tâm mạch. Sao tiểu tử này lại liều mạng như thế chứ?" Trương Long Chính thở dài một hơi, ra khỏi phòng.
Trương Long Đồ có chút lo lắng nhìn qua, cuối cùng đành thở dài một hơi rồi đi ra theo.
Hai người họ đều không cảm nhận được vì tâm tình dao động mà kiếm khí trong cơ thể tôi lúc này đang tăng trưởng với một tốc độ vô cùng khủng khiếp.
"Đây.. Đây là.." Triệu Liên Phật kinh ngạc nhìn kiếm khí đang tăng vọt: "Đây rốt cuộc là thứ gì! Tại sao.. Tại sao sức mạnh của tiểu tử này cứ tăng lên không ngừng vậy?"
"Hơn nữa dấu ấn của Giang Lưu ở sâu trong ký ức của hắn lại trở nên rõ nét trước nay chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-tran-gian/3095546/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.