Chương trước
Chương sau

Không thể nào, Diệp Kiếm Nhất đã đạt đến trình độ ngang bằng với Ngọc Dương sư thúc rồi?
Tôi nhìn về phía Diệp Kiếm Nhất, ánh mắt cậu ta đầy kinh ngạc, lại nhìn qua Ngọc Dương sư thúc, sắc mặt ông ấy cũng không được tốt.
Lúc này lập tức có người lên tiếng: "Tên Diệp Kiếm Nhất này chắc chắn đã dùng thủ pháp gì đó mà người khác không hay để che đậy thực lực của mình, hắn ta không thể có thực lực như vậy được."
Người đó vừa nói xong, những người khác cũng hoang mang, đua nhau lên tiếng phụ họa.
Một người nói có thể là nói dối, nhưng nhiều người cùng nói, thì lại có cảm giác đó là sự thật, dù sao đến lúc này tôi đã để ý thấy sắc mặt của đám đệ tử cấp thấp đã rạng rỡ hơn hẳn.
Bất luận thế nào, khí thế cũng không bị đè nén xuống.
Lúc đó đám người đại sư huynh đã trở lại, hiển nhiên còn chưa đến trước mặt đối phương đã bị đánh bật trở lại, cũng không huy hoàng gì.
Tôi sững lại, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, bởi vì tôi để ý tới tuần tự, một trong tứ đại đường chủ Hỏa Long đến sớm hơn Diệp Kiếm Nhất, cảm giác đó, giống như mở đường cho Diệp Kiếm Nhất vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ anh ta, cũng không có vẻ gì là không phục, có nghĩa là thực lực của Diệp Kiếm Nhất có thể còn mạnh hơn Hỏa Long.
Phải biết rằng Hỏa Long cũng là một cao thủ tiên thiên, không phải là cùng đẳng cấp với Ngọc Dương sư thúc hay sao? Nhưng cũng không chắc, nói không chừng Diệp Kiếm Nhất là nửa bước hợp đạo.
"Đừng tự đánh lừa mình lừa người." Lúc này Tiểu Phật Gia cười lạnh một tiếng rồi nói.
Tôi ngẩn người, "Thế nào là tự lừa mình lừa người?"
Tiểu Phật Gia nói: "Vừa rồi khi hắn xếp hàng với người khác, tôi rõ ràng chú ý thấy tên đó có hơi thở của kim đan, cũng có nghĩa là tên đó tuyệt đối đã tu luyện ra được kim đan!"
"Kim đan?" tôi nghi ngờ hỏi lại.
"Đúng vậy, khai mở tiểu châu thiên, gọi là luyện tinh hóa khí, khai mở đại châu thiên là luyện khí hóa thần, nhưng bước vào cảnh giới tiên thiên thì gọi là luyện thần hoàn hư, cũng là bước nền cơ bản của thời kỳ hồng hoang, sau khi có cơ sở, kinh mạch toàn thân đã được đả thông, muốn tiến thêm một bước, thì cần phải có một trung điểm, điều này giống như con đường thông suốt không có trở ngại gì, nếu như không có một nơi quản lý thì sẽ trở nên loạn, vì vậy cần một trung tâm để quản lý những kinh mạch đã đả thông đó, nội khí toàn thân sẽ biến thành một tiểu kim châu xoay vòng ở bụng dưới, tiểu kim châu làm trung tâm chính là kim đan, đây chính là phần đằng sau của luyện hư hợp đạo." Tiểu Phật Gia giải thích.
Nghe Tiểu Phật Gia nói như vậy, tôi mới vỡ lẽ, lần nữa nhìn về phía Diệp Kiếm Nhất, ánh mắt cũng không đúng lắm, lẽ nào cậu ta vào Trương gia như vào chốn không người, hóa ra anh ta đã tu luyện đến trình độ cao thâm như vậy, kể cả là so sánh với Ngọc Dương sư thúc cũng không quá.
Tôi hít sâu, lúc này Diệp Kiếm Nhất cười mỉm nói: "Các vị đạo hữu hẹn tôi tới đây đợi người của Vĩnh Dạ đến để làm gì, phải biết rằng, tôi đã phải từ chối rất nhiều lời mời để tới đây, nếu như không có lời giải thích hợp lý, đừng trách tôi không khách khí."
"Không khách khí? Một tiểu bối như ngươi, có tư cách gì mà không khách khí với bọn ta?" lập tức có một người của phái Toàn Chân đứng ra, chỉ thẳng vào Diệp Kiếm Nhất lớn giọng nói.
Diệp Kiếm Nhất chỉ nhíu mắt nhìn người đó với vẻ kỳ lạ rồi nói: "Ồ? Hóa ra đây không phải thế giới ỷ mạnh hiếp yếu, hóa ra huyền môn không biết từ khi nào lại phân cấp bậc, sống lâu rồi thì tương đối lợi hại, vậy tôi không phải là đối thủ của các vị rồi."
"Ngươi!" người đó bị Diệp Kiếm Nhất dìm lại một câu như vậy, tức giận không biết phải nói sao nữa.
"Diệp Kiếm Nhất, đừng nghĩ rằng có Vĩnh Dạ chống lưng, ngươi có thể vô phép vô thiên như vậy!" lúc đó một đạo nhân cũng tầm năm sáu mươi tuổi đứng ra, chỉ kiếm về phía Diệp Kiếm Nhất.
Diệp Kiếm Nhất lãnh đạm nhìn người đó, "Vừa mới bước chân vào cảnh giới tiên thiên cũng được thôi, thật sự nghĩ rằng là đối thủ của ta sao? Đừng có tự làm mình xấu hổ!"
Đạo nhân đó bị Diệp Kiếm Nhất nói như vậy, sắc mặt xầm xì, nhất thời không biết nên đứng hay ngồi!
"Ai di đà phật." lúc này có người của Bồ Đề môn chắp hai tay đứng ra nói: "Diệp thí chủ mặc dù có tài năng thiên phú, nhưng tính cách lại thực sự quá tàn ác, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng làm trái ý trời, sẽ giống như Vĩnh Dạ, cứ làm như vậy e rằng trời sẽ trách phạt, ta chờ cũng là ý tốt."
"Trời phạt?" Diệp Kiếm Nhất giống như nghe được chuyện cười, nhún vai nói: "Ta không tin những điều đó, ta chỉ cần biết, nếu như thành Phật, thiên hạ không có ác ma, nếu ta thành ma, ai dám độ ta? Dựa vào ngươi? Ngươi không xứng, để Thích Ca Mâu Ni bò ra khỏi tháp Xá lợi siêu độ cho ta thì được!"
Chớp mắt, hòa thượng đó như bị thứ gì đó tấn công, nhổ ra một ngụm máu đen.
"Sư phụ ta có lòng tốt độ cho ngươi, ngươi lại làm như vậy, đừng có bắt nạt Phật môn chúng ta vô tình!" ngay lập tức có một hòa thượng đứng ra, mắng thẳng mặt Diệp Kiếm Nhất.
Lúc này, Hỏa Long vẫn luôn im lặng nãy giờ nhìn về phía đệ tử Phật môn, đóa sen đỏ trên đỉnh đầu ngày càng diễm lệ, "Đám lừa trọc lắm lời, còn phí lời với lão đây, tin là ta giết hết các ngươi hay không!"
"Hà tất phải hung hăng bạo ngược như vậy!" hòa thượng bên đó bị lời nói của Hỏa Long làm cho tức giận, lập tức có người đứng ra nói.
"Hỏa Long, ngươi cũng là người Phật môn, vì sao lại giúp kẻ xấu làm chuyện ác!" lại có người lên tiếng.
Tôi ngẩn ra, nhìn Hỏa Long, có chút tò mò, không ngờ hắn lại là người của Phật môn, mặc dù cũng để đầu trọc, nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt thì tôi không dám tin, người trong Phật môn lại dữ tợn như vậy.
Hỏa Long cười nhạt, mà không nói gì.
Lúc đó Diệp Kiếm Nhất nói: "Ngọc Dương sư thúc, tôi nghĩ, ông gọi người Vĩnh Dạ chúng tôi tới đây, có lẽ không phải để mấy tên tiểu lâu la lắm lời này nói chuyện vô vị đấy chứ, nếu thực sự là như vậy, thì tôi không còn gì để nói nữa."
Ngọc Dương sư thúc nhìn Diệp Kiếm Nhất, khuôn mặt lạnh lùng lên tiếng: "Trương gia không có người như ngươi."
Diệp Kiếm Nhất không thèm quan tâm, nhún vai nói: "Như vậy là tốt nhất, chúng ta cứ theo việc mà nói, lần này gọi tôi đến đây để làm gì?"
"Ngươi nói ai là tiểu lâu la?" bị Diệp Kiếm Nhất nói như vậy, những người khác không bằng lòng, tất cả cùng đứng dậy.
Diệp Kiếm Nhất lạnh đạm đảo mắt nhìn bọn họ một lượt: "Câm miệng, có bản lĩnh thì lên đây đấu với ta hai chiêu, không có bản lĩnh thì câm cái mồm thối của các ngươi lại."
Vì vừa rồi Diệp Kiếm Nhất phô ra thực lực nên lúc này thực sự không ai dám lên đấu với hắn, bầu không khí trở nên im lặng.
"Nếu như trưởng môn có mặt ở đây, không đến lượt loại tiểu nhân nhà ngươi tác oai tác quái." Người của Toàn chân giáo lên tiếng chỉ trích!
"Ngươi cũng biết là trưởng môn của bọn ta cũng không ở đây, còn phí lời, muốn chết phải không?" Diệp Kiếm Nhất nhún vai, miệng cười mà lòng đầy nham hiểm.
"Núi không có hổ, khỉ đòi làm vua!" người của Toàn chân giáo mỉa mai.
"Hóa ra không biết từ khi nào, đến Ngọc Dương chân nhân của Trương gia cũng không được xem là lão hổ huyền môn, lại chỉ là một con khỉ, thật sự là chuyện đáng cười trong thiên hạ!" Diệp Kiếm Nhất nói ngược lại!
"Ngươi rõ ràng biết ta không có ý đó!" người của Toàn chân giáo cuống quýt!
Ngọc Dương sư thúc nhìn Diệp Kiếm Nhất, đưa tay ấn vào thanh kiếm đeo bên hông, hiển nhiên lúc này cảm xúc của ông ấy cũng không tốt, nhưng nhanh chóng, Ngọc Dương sư thúc lên tiếng: "Lần này gọi ngươi tới đây là muốn hỏi xem, Lỗ Ban môn có phải đã gia nhập với Vĩnh Dạ các ngươi không?"
"Đúng vậy!" Diệp Kiếm Nhất cười lớn.
Những người có mặt đều ngạc nhiên, không ngờ Diệp Kiếm Nhất lại dứt khoát thừa nhận như vậy!
Tôi cũng chột dạ, không ngờ lại đơn giản như thế, sớm biết như vậy, những người đi do thám lúc trước thì tính sao? Người ta cũng không có ý định phủ nhận, ngược lại chúng tôi đi điều tra lại là đi tìm cái chết?
Ngọc Dương sư thúc cũng hiểu rõ điều này, sắc mặt càng thêm khó chịu, ông lạnh lùng nhìn Diệp Kiếm Nhất nói: "Lỗ Ban gây chuyện ở thôn Dương gia, cũng là Vĩnh Dạ các ngươi xúi giục?"
"Đúng vậy!" Diệp Kiếm Nhất nói: "Đơn giản như vậy lẽ nào các ngươi không nhìn ra?"
Diệp Kiếm Nhất dứt khoát đến mức khiến cho những người có mặt không theo kịp, nhất thời không biết phải bắt đầu nói từ đâu, vốn dĩ cho rằng Diệp Kiếm Nhất giảo hoạt, nhưng không ngờ lại dứt khoát thừa nhận hết thảy.
Lẽ nào hắn thật sự không coi những gia tộc có mặt tại đây ra gì?
Ngọc Dương sư thúc hít sâu một hơi, sắc mặt xanh lét nói: "Nếu chuyện ở Dương gia thôn là do các ngươi chỉ thị, cũng có nghĩa là, cái chết của người trong thôn cũng là do các ngươi sắp đặt?"
"Đương nhiên!" Diệp Kiếm Nhất lại lần nữa thừa nhận.
"Làm gì có cái lý đó!" cuối cùng có người không nhịn được, đập mạnh vào ghế: "Ban ngày ban mặt, đất trời tỏ rõ, Vĩnh Dạ các ngươi không coi mạng người ra gì cả sao?"
"Đều là đám côn trùng, có thể dùng được, là vinh hạnh của bọn chúng." Diệp Kiếm Nhất trợn trừng mắt: "Các ngươi không phải vì chuyện nhỏ này là tìm Vĩnh Dạ chúng ta đến hỏi tội đấy chứ?"
"Chuyện nhỏ? Ngươi nói, đây là chuyện nhỏ? Chết bao nhiêu người như vậy, mà lại chỉ là chuyện nhỏ!" Ngọc Dương sư thúc cũng không nhịn được nữa, đập mạnh xuống ghế, hét lên: "Ngươi có biết rằng để giải quyết được chuyện đó, Trương gia đã mất đi mười ba đệ tử không, trong đó còn có hai người là đệ tử hàng Long tử!"
"Đó là do bọn chúng kỹ năng không bằng ai, tự tìm cái chết, chuyện này vốn là như vậy, muốn tìm cái chết ai mà cản được, Vĩnh Dạ bọn ta đã làm gì? Không làm gì hết cả!" Diệp Kiếm Nhất nói: "Nói đến đây, ta muốn hỏi ngược lại Trương gia các ngươi, Vĩnh Dạ bọn ta không dễ gì mới tìm được một âm mạch, định ép bọn dân thôn rời đi, các ngươi phá hỏng phong thủy nơi đó là có ý gì?"
Những người có mặt không ngờ Diệp Kiếm Nhất lại hỏi ngược lại, dáng vẻ còn như đó là chuyện đương nhiên vậy!
Tất cả mọi người đều bị Diệp Kiếm Nhất làm cho choáng váng.
Diệp Kiếm Nhất lại tiếp tục nói: "Còn nữa lần trước, tại Đông Ba thần quốc ở Vân Nam, cũng là Trương gia các người phá hỏng chuyện lớn của bọn ta, lẽ nào các ngươi không biết tên tiểu tử này là người đích thân thiên sư cần hay sao? Lại dám giữa đường cướp người, thật lớn gan!"
Nói rồi Diệp Kiếm Nhất chỉ chỉ vào tôi!
Tôi hít sâu một hơi, cơn tức giận xộc lên đầu, coi tôi là thứ gì? Hàng hóa?
"Ngươi không lớn, nhưng khẩu khí lại lớn như vậy, để ta xem ngươi có tài cán gì!" rất nhanh người của Hoa Sơn không nhịn được nữa, người dẫn đầu liền rút kiếm lao thẳng vào Diệp Kiếm Nhất.
"Cao thủ tiên thiên!" đại sư huynh nhìn rồi nói, "Linh kiếm hợp nhất, sợ rằng không đỡ nổi kiếm này!"
Nhưng Diệp Kiếm Nhất lại như không hề thấy người của Hoa Sơn, cười nhạt đứng nguyên tại chỗ, đến khi người đó xông đến ngay trước mặt hắn ta, đột nhiên một khẩu súng lớn chặn ngay giữa hai người họ.
Người đó còn chưa kịp phản ứng lại, khẩu súng đã giật mạnh một phát, một phát đạn ghim thẳng vào ngực người kia, anh ta lùi lại sau ba bước, ôm lại ngực nhổ ra một ngụm máu tươi.
"Cũng chỉ đến vậy." Hỏa Long cười khỉnh, giống như vừa làm một chuyện vô cùng tầm thường.
Biến cố đột ngột khiến cho tất cả mọi người đều đứng bật dậy.
"Vĩnh Dạ các ngươi muốn ra tay sao?" có người lên tiếng.
Diệp Kiếm Nhất lại cười lớn, mỉa mai nói: "Quá đủ rồi, vẫn còn nghĩ đây là thời đại của các ngươi sao? Chỉ cho phép các ngươi ra tay với bọn ta? Bọn ta phản công lại thì bị coi là động thủ? Đùa gì vậy chứ!"
"Ngươi!" lời của Diệp Kiếm Nhất khiến cho người đó chỉ vào hắn ta, nhưng nhất thời lại không biết phải nói gì.
Bầu không khí phút chốc biến thành sẵn sàng giương gươm súng.
Diệp Kiếm Nhất lại như không hề cảm nhận được sự căng thẳng, hắn vặn người, đưa tay lười biếng xoa đầu mình, mỉm cười nói: "Nếu chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt này thì ta cũng nói thẳng, đừng phí thời gian của ta, không sai, Lỗ Ban đã gia nhập với Vĩnh Dạ, chuyện ở Dương gia thôn cũng là do bọn ta làm, mục đích là chiếm được âm mạch để cho thiên sư kéo dài tuổi thọ, được rồi, giờ các ngươi có gì thì mau nói, rốt cuộc muốn làm gì?"
Những người có mặt nhìn nhau, không ai nói gì, bầu không khí lạnh như băng.
Một mình Diệp Kiếm Nhất giống như trấn được tất cả những người có mặt tại đâu, cũng khiến cho tôi phải suy nghĩ, đột nhiên tôi có chút nghi hoặc, nếu như tôi coi hắn ta là đối thủ, rốt cuộc là đúng hay sai, so với hắn ta, tôi thật sự chỉ là ánh sáng của hạt gạo, còn hắn lại là ánh sáng mặt trời gay gắt, thật sự không thể bì nổi!
Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ trong số những người có mặt tại đây.
Còn hắn ta, đối mặt với những nhân vật lớn thế này lại bình thản như vào chỗ không người!
Chỉ nhìn điểm này, khoảng cách giữa chúng tôi đã là một trời một đất rồi.
Một lúc sau, vẫn không có ai lên tiếng, Diệp Kiếm Nhất cười khinh miệt, sau đó ngáp một cái nói: "Đúng là vô vị, vốn dĩ còn tưởng rằng sẽ được đánh một trận, nào ngờ rằng đám người tự xưng đại gia tộc chính nghĩa lại nhát gan như vậy, thật là thất vọng, nếu như các ngươi đã không nghĩ ra được gì, vậy ta đi đây."
Nói rồi, Diệp Kiếm Nhất quay người định đi, Hỏa Long cũng cười lớn mỉa mai, cùng với Diệp Kiếm Nhất hướng xuống núi.
"Diệp Kiếm Nhất, kẻ tiểu nhân như người, đừng hòng tự tung tự tác!"
"Nơi này, không phải ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!"
"Nếu đã đến rồi, đừng nghĩ có thể đi khỏi, ở lại đây!"
Hoa Sơn, Toàn chân giáo, Bồ Đề môn, mỗi phái đứng ra một người, tất cả đều nhắm vào Diệp Kiếm Nhất.
Hỏa long siết chặt khẩu súng trong tay, nhưng bị Diệp Kiếm Nhất giữ lại, hắn ta bình thản nhìn bốn người đang xông đến, "Muốn giữ ta lại đây?"
Hắn ta há to miệng, nhổ ra một thanh kiếm vàng, chớp mắt bùng phát khí thế lạnh lùng.
"Phải xem các ngươi có tư cách không đã!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.