Tôi đương nhiên biết là mình đã gây ra họa lớn, mặc dù chủ mưu là Tiết Dương, nhưng dù sao tôi cũng là đồng phạm, vậy nên Giang Tiểu Thơ mắng như vậy, tôi cũng không dám cự lại, chỉ cúi đầu nhận sai.
Nghĩ đến vừa mới gặp lại Giang Tiểu Thơ, tôi đã gây ra họa lớn thế này, thật sự trong lòng có phần khó chịu, nếu như trên mặt đất có cái hố nào chắc tôi sẽ chui ngay vào đó.
"Đi!" thanh niên tóc trắng lạnh băng nói một câu, làm tôi nghệt người vội vàng hỏi đi đâu.
Thanh niên tóc trắng không nói gì nữa, móc trong túi ra chìa khóa xe, lúc này tôi mới để ý chiếc Land cruiser đậu bên cạnh, không ngờ thanh niên tóc trắng lại là người giàu có như vậy, ngay lập tức tôi cùng Giang Tiểu Thơ cùng leo lên xe.
Lên xe rồi tôi mới phát hiện ra chiếc xe này không được bình thường, phí lời, một chiếc xe mà trên nóc dán đầy bùa thì có coi là bình thường không? Thanh niên tóc trắng quay đầu lại nhìn tôi đang ngồi cạnh Giang Tiểu Thơ, lên tiếng: "Ngồi phía trước"
"A?" nhất thời tôi không phản ứng lại được.
"Dẫn đường!" thanh niên tóc trắng tiếp tục lạnh lùng nói, nhưng tôi nhận ra một chút hoảng loạn trong đôi mắt vàng kim vốn dĩ luôn bất cần của anh ta, tất nhiên anh ta cũng lo lắng cho Tiết Dương, con người nào phải gỗ đá, sao có thể vô tình, Tiết Dương dù gì cũng đã đi theo anh ta mười mấy năm trời.
Tôi ồ lên một tiếng, vội vàng ngồi ra phía đằng trước, giờ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-tran-gian/1066360/chuong-24.html