Trước giờ tôi chưa từng nghĩ giọng nói của tôi lại bi thương tuyệt vọng đến vậy, chắc là để ý Giang Tiểu Thơ sắp tới nên con ma nữ xinh đẹp ở phía dưới đẩy nhanh tốc độ hơn, tôi cảm thấy rõ ràng cơ thể tôi như sắp bị rút hết.
"Vội gì chứ, xem dáng vẻ anh rất thoải mái mà." Giọng nói lãnh đạm của Giang Tiểu Thơ lần nữa truyền đến.
Tôi hoảng sợ thật sự, liến thoắng nói: "Nhanh cứu anh! Nhanh lên!"
Lúc đó con ma nữ xinh đẹp dường như đã ý thức được điều gì đó, mớ tóc dài ngoằng bọc lấy tôi tách ra, cảm giác rò rỉ ở thân dưới cũng không còn!
Tôi thở phào một hơi, ra sức kéo cái quần ướt nhẹp lên, đưa mắt nhìn quanh, ma nữ nhìn Giang Tiểu Thơ như kẻ thù, ánh mắt đẫm máu vừa thận trọng lại oán hận!
Nhìn thấy tình hình như vậy, tôi liền chạy đến phía sau Giang Tiểu Thơ, nhưng cô ấy lại có phần chán ghét nói: "Tránh xa em ra! Người anh khai nồng nặc ấy!"
"À." Tôi đỏ hết mặt, cho dù là ai đã tè ra quần lại còn bị bắt ngay tại trận đều sẽ xấu hổ vô cùng.
"Lại còn mặc đồ hý kịch, hồi còn sống ngươi diễn vai gì hả?" Giang Tiểu Thơ nhìn con ma nữ xinh đẹp trêu chọc!
Ma nữ dường như không nghe thấy tiếng của Giang Tiểu Thơ, vẫn đứng đó nhìn chằm chằm Giang Tiểu Thơ.
"Có thể thoát khỏi cái đám ma đói đó, cũng coi như ngươi có khả năng, nhưng thật đáng tiếc." Giang Tiểu Thơ lắc đầu ra vẻ đắc ý, không biết trong lòng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-tran-gian/1066351/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.